Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 67


trước sau





          ...
          Gần một tháng không hoạt động, có lẽ là do đè nén quá lâu, Lâm Nại gấp gáp vô cùng.
          Hai người làm từ bồn rửa mặt chuyển vào bồn tắm.
          Một thân mồ hôi nhễ nhại hòa vào dòng nước.
          Phòng ở cách âm kém, Hà Thanh Nhu phải cắn chặc môi, gương mặt đỏ bừng, vừa nóng vừa thẹn.
          ...
          Ngày hôm sau, mây trắng vờn quanh, mặt trời đỏ rực, từng tia nắng như đâm trực diện vào mắt người nhìn, xem ra, hôm nay còn nóng hơn so với ngày hôm qua nhiều.
          Trong phòng bởi vì chưa kéo rèm cửa mà vẫn còn tối đen, nhưng ánh mặt trời càng lên cao càng rọi xa, hướng nắng cũng thay đổi, một chuỗi ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, trực tiếp rọi lên mặt chăn.
          Mặt trời càng lên cao, ánh nắng cũng cao dần, cuối cùng cũng rọi lên tới khuôn mặt của Hà Thanh Nhu.
          Nàng bị ánh nắng phá giấc ngủ, muốn mở mắt nhưng lại mở không nổi, vậy nên lấy tay che lại, đợi đến khi thích ứng, hơi chớp mắt, nghiêng người né ánh nắng trực tiếp, tay sờ sờ điện thoại, hơn một giờ!
          Thật sự là một giấc ngủ tới chết mà.
          Nàng muốn ngồi dậy, hơi nhích nhích, thắt lưng đau đến chịu không nổi.
          Tối hôm qua thật sự là ra đủ vốn liếng.
          Sau khi về đến phòng Lâm Nại vẫn tiếp tục dụ dỗ nàng, nàng không lay chuyển được sự vô lại kia, về sau thì càng không sử dụng được một chút sức lực gì, cả người đều mềm nhũn xuống.
          Nàng tức tối mà nhìn sang vị trí bên cạnh, nhưng trên giường đã không còn bóng dáng Lâm Nại, người này luôn dậy sớm, không nhìn thấy ai kia, trong lòng nàng càng thêm phẫn nộ, kéo đồ ngủ đặt ở mép giường, dự định mặc xong liền rời giường, ngay lúc này, bỗng dưng nghe tiếng xoay chốt cửa.
          "Dậy rồi," Lâm Nại mở cửa đi vào, trên người còn đeo tạp dề, "Vừa hâm nóng cho chị, đợi nguội một chút hẵng uống."
          Cô đặt ly sữa bò lên trên tủ đầu giường, ngồi xuống giường gần sát với Hà Thanh Nhu, ý định hôn nàng một cái, nhưng bị cản lại.
          "Tôi thay đồ, em đi ra ngoài trước đi." Hà Thanh Nhu thoáng cúi đầu, giọng hơi giận, trên người trải dài vết tích ám muội bắt mắt kia, nàng kéo kéo góc chăn, khó khăn lắm mới che hết được.
          Giận thì giận, nhưng bị người nào đó nhìn trực diện như vậy, vẫn khó tránh khỏi có chút hơi ngượng.
          Lâm Nại hơi nhíu mày, ánh mắt đảo qua xương quai xanh của nàng, liền im lặng.
          ------ Đó là cô cố ý để lại.
          Đại khái là do khi đó quá tập trung, không nghĩ tới có thể làm ra một vết sâu đến như vậy, bây giờ nhìn lại, như có như không mà nhắc nhở cô tối hôm qua có bao nhiêu điên cuồng.
          Cộng thêm... Thỏa mãn.
          "Ừm," Cô chớp chớp mắt, "Em ra ngoài chờ chị."
          Hà Thanh Nhu không lên tiếng, ôm chặt chăn, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
          Xa xa, cao ốc chằng chịt, ánh mặt trời chiếu lên mặt thủy tinh, phản quang, bầu trời thì trong vắt, không một đám mây trắng.
          Lâm Nại lấy tay xoa xoa gò má của nàng, thay nàng vuốt lại lọn tóc rối ra sau tai.
          Hà Thanh Nhu gật đầu rất không được tự nhiên, thẹn thùng cúi gầm mặt xuống, nhỏ giọng nói: "Em mau ra đi..."
          Lâm Nại lấy tay về, ừ một tiếng.
          Chờ ai kia đi ra rồi đóng cửa xong, nàng mới từ từ ngồi dậy, mặc quần áo, vào WC rửa mặt đánh răng. Trong phòng tắm, Lâm Nại đã sớm dọn dẹp xong, không thấy có vết tích gì, thế nhưng dù có dọn đến bóng loáng như thế nào đi chăng nữa, đến khi Hà Thanh Nhu đi vào, hai thính tai vẫn đỏ rực.
          Nhanh chóng rửa mặt một phen, nàng vội vàng nhìn sang hướng khác.
          Trong máy giặt quần áo không có gì ----- quần áo hai người thay ra đều được Lâm Nại giặt sạch, ngay cả đồ lót cùng đồ ngủ cũng không thấy đâu cả.
          Nàng chần chờ một lúc, xác thực là xấu hổ đến tột độ, khẽ hít sâu một cái, sau đó mới mở rộng cửa đi ra ngoài.
          Vừa đúng lúc Lâm Nại vừa làm xong cơm, mang lên bàn.
          "Nhanh qua ăn cơm." Lâm Nại gọi nàng, bày chén đũa, xới cơm.
          Một bàn đồ ăn, đủ món, thanh đạm hay chay mặn đều có đủ, còn có canh củ sen xương sườn, Hà Thanh Nhu kinh ngạc, nhìn về phía cô: "Em nấu?"
          "Mua ở nhà hàng dưới lầu." Lâm Nại thành thật trả lời.
          Hèn gì, còn tưởng là trong một đêm em ấy biết nấu ăn luôn nữa chứ.
          "Có điều món rau là em xào." Cô bổ sung thêm.
          Ngay giữa bàn có món cải thìa xào đầy dầu.
          Hà Thanh Nhu nhìn qua, hơi ngập ngừng trong nháy mắt, trên rau còn dính vài hạt muối chưa tan, Lâm Nại đặt chén cơm tới trước mặt nàng.
          Nàng ngồi xuống, cầm đũa lên, hơi bối rối, cuối cùng cũng gắp vào món cải thìa xào kia.
          Có chút mặn.
          Có điều chưa xào quá lửa, xem như là chấp nhận được.
          Lâm Nại cũng gắp vào món cải thìa, cô biết mình bỏ hơi nhiều muối, nhưng dù gì cũng ra đĩa rồi, miễn cưỡng cũng có thể bỏ vào miệng.
          Sau này, còn rất nhiều thời gian được ở cùng nhau, xào rau, có thể từ từ học.
          "Sao không đón Năm Lạng về vậy?" Hà Thanh Nhu vừa ăn vừa hỏi.
          "Xế chiều sẽ đi đón." Lâm Nại đáp.
          Hà Thanh Nhu hỏi xong, phát hiện là tự hỏi tự đáp, nàng đã nhận ra đáp án, trong chốc lát liền im lặng.
          "Tiểu Kiệt hẹn em ra ăn." Lâm Nại nói, chợt nhớ ra chuyện này.
          "Em ấy có nói với tôi." Hà Thanh Nhu ngước mặt lên nhìn cô, Tiểu Kiệt hẹn em ấy, thì em ấy cần gì phải kéo cả mình theo chứ, rõ ràng là tâm tư không chút trong sáng.
          "Chị tính khi nào nói chuyện của hai người mình với em ấy vậy?" Lâm Nại gắp miếng xương sườn đặt vào chén nàng.
          Hà Thanh Nhu giật mình, nàng còn chưa cân nhắc qua chuyện này.
          "Xem như là không nói, tiếp xúc thêm vài lần có lẽ Tiểu Kiệt cũng nhìn ra." Lâm Nại biết sự do dự của nàng, có thể hiểu được, vừa mới yêu nhau, rất nhiều người đều sẽ chọn giữ bí mật từ ban đầu, chuyện gì đều phải từ từ tới.
          Nhưng Hà Kiệt đang học đại học ở Nam Thành, sau khi quân huấn kết thúc nhất định sẽ thường xuyên lên nhà, cũng không thể lần nào cũng tránh tránh né né được.
          Hà Thanh Nhu nghiêm túc suy nghĩ một lát, không biết nên nói chuyện này với em trai mình như thế nào, nàng cúi đầu nhìn nhìn vào trong chén, nhỏ giọng nói: "Lần sau em đi nói với em ấy..."
          Nàng thật sự rất ngại mở lời, lần trước Hà Kiệt cùng mọi người tới, Lâm Nại cùng đưa hai chị em đến cửa hàng bánh ngọt, cộng thêm lần đi tham quan trường kia, nếu như Hà Kiệt biết được mối quan hệ của các nàng, nhất định sẽ suy nghĩ sâu xa.
          Khi đó, hàng loạt hành động, đều sẽ như đang lấy lòng, đến lúc đó thật sự không biết Hà Kiệt sẽ suy nghĩ như thế nào nữa.
          Hà Thanh Nhu nhìn qua Lâm Nại, bỗng nhiên cảm thấy, Lâm Nại đối với Tiểu Kiệt như vậy, còn không xem là lấy lòng hay sao, mời ăn gì gì đó, trao đổi phương thức liên lạc gì gì đó, còn vô duyên vô cớ giúp thằng bé tìm Chủ nhiệm Lưu, chỉ một loạt hành động này, quả thật là liên hoàn hố, đào sẵn chờ em trai nhà mình, lơ là một chút là thằng nhóc tự xúc cát chôn mình luôn.
          Chỉ sợ là hiện nay Tiểu Kiệt đối với Lâm Nại cảm kích vô cùng, người này thật sự là đã tính sẵn đường đi nước bước ngay từ ban đầu.
          Nghĩ đến chuyện Lâm Nại luôn giữ liên lạc cùng em mình, cộng thêm sự ngu ngốc của Hà Kiệt, có chuyện gì cũng nói ra hết với cái tên gian xảo kia, thật sự là bị bán còn ngồi đó giúp người ta đếm tiền, nhất thời nội tâm Hà Thanh Nhu cảm thấy phức tạp vô cùng.
          Ai đào hố thì tự người đó đi lấp, nàng cũng không dày mặt đến nỗi đi nói chuyện này ra được.
          Lông mi Lâm Nại nhướng lên một cái.
          "Chị định khi nào vậy?" Cô hỏi, "Em nên đơn độc hẹn cậu nhóc hay nói thẳng ở bữa cơm sắp tới?"
          "Em đơn độc hẹn nó," Hà Thanh Nhu giữ vững giọng nói, ba người các nàng cùng ngồi chung bàn cơm, nói ra thì xấu hổ biết chừng nào, "Ban ngày Tiểu Kiệt có quân huấn nên sẽ không rảnh, buổi tối thì rất dư dả, em có thể lên Wechat tìm nó."
          "Có thể là trong tuần em sẽ phải qua Đại học Điện Tử một chuyến, đến lúc đó sẽ tìm cậu nhóc nói một thể." Lâm Nại nói, xem như là cô vẫn còn nợ Chủ nhiệm Lưu một cái nhân tình, qua đó mới người ta ăn một bữa cơm, mặc dù đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lễ tiết vẫn phải giữ đúng, huống hồ gì còn là họ hàng xa.
          "Ừ, đi đi." Hà Thanh Nhu cúi đầu ăn.
          "Còn tối..."
          "Tối tôi phải ra ngoài, đi xem phim cùng Gia Nghi." Hà Thanh Nhu ngắt lời cô, còn không thèm nhìn qua.
          Lần trước khi Trì Gia Nghi tới, cú điện thoại công việc kia chính là do Lâm Nại giở trò quỷ, nhằm đề phòng Trì Gia Nghi quay lại, tên xấu xa này còn đặc biệt yêu cầu nhiệm vụ, hơn nữa còn đích thân xếp kín lịch làm việc cho Trì Gia Nghi.
          Kết quả là cả tuần nay, Trì Gia Nghi đều chạy đến chân không chạm đất, không nhích được một xíu thời gian gì để tìm nàng.
          Sau khi biết chuyện này, Hà Thanh Nhu thấy xấu hổ vô cùng, lại không thể ra mặt nói rõ, không thể làm gì khác hơn là mời cô nàng cùng ăn bữa cơm rồi cùng đi xem phim, xem như là bồi thường.
          "Lần sau đừng như vậy nữa," Hà Thanh Nhu thì thầm, "Gia Nghi rất bận, gần đây cậu ấy đang tham gia lớp học vẽ, bình thường buổi tối còn phải mày mò đền nửa đêm."
          Lúc trước Trì Gia Nghi đam mê hội họa, có điều là đến năm lớp mười một tự cô từ bỏ, lựa chọn ngoan ngoãn học tập, con đường nghệ thuật quá khó khăn, cô biết rõ mình không phải là nhân tố của nghiệp hội họa, nhưng gần đây không biết bị gì, đột nhiên cô nàng lại muốn bắt đầu lại từ đầu, bởi vì nhiều năm không cầm qua bút vẽ, cứng tay, liền đăng ký một lớp đào tạo, tìm lại cảm giác.
          Có lẽ là muốn dùng sở thích đánh tan áp lực sinh hoạt cùng công việc, nửa năm này, áp lực công việc thật sự rất lớn.
          Lâm Nại không trả lời, chỉ lo ăn, một lúc sau, mới hỏi một câu: "Khi nào có thời gian cùng em đi xem phim?"
          Hà Thanh Nhu tỏ vẻ không nghe ai đó hỏi, chỉ hỏi ngược lại: "Em có tìm được nhà hay chưa?"
          "Tìm rồi."
          "Khu nào?"
          "Bên ven khu Đông Thành."
          Hà Thanh Nhu ậm ừ hài lòng: "Vậy em..."
          "Có điều là người ta không cho thuê thôi." Lâm Nại ngắt lời nàng.
          Hà Thanh Nhu: "... "
          "Đòi phải thuê một năm, trả trước nửa năm tiền thuê, không thỏa đáng lắm." Lâm Nại giải thích.
          Thoáng chốc, Hà Thanh Nhu không nói gì, nhìn nhìn cô, cái tên vô lại trước mặt này còn rất thản nhiên.
          .
          Cuối tháng tám, nhiệt độ cũng giảm dần, sức nóng cũng hạ xuống không ít, từ 40℃ giảm còn khoảng 32℃, mà trong nửa tháng này, Lâm Nại vẫn chưa tìm được nơi ở mới, Hà Thanh Nhu cũng đã nhiều lần thúc giục, cô lại càng có thêm nhiều cớ, hôm nay thì chỗ này quá vắng vẻ, không thích, ngày mai thì chỗ kia quá thô sơ, không hài lòng, hoặc là chê tiền thuê đắt, đủ loại lý do.
          Rõ ràng là chây ì không chịu dọn, Hà Thanh Nhu giận, nhưng lại không thể đuổi người.
          Kế hoạch giảm cân của Năm Lạng thất bại triệt để, còn bị bệnh viện trả về nhà, từ khi nó thích ứng với hoàn cảnh trong bệnh viện, không những số ký lô không giảm, mà ngược lại còn tăng cân, có điều đó cũng không phải lý do bị gửi trả, mà nguyên nhân chính là do cái tính khí nóng nảy, ương bướng của nó, chạy đi đánh nhau với một mèo một chó trong bệnh viện, một chọi hai, vậy mà lại giành thắng lợi, mèo kia thì vẫn ổn, chỉ bị đứt vào cọng râu mèo, còn chó thì thảm hơn nhiều, cả một khuôn mặt cẩu bị cào nát, vẻ mặt bết máu, nhìn thôi cũng thấy tội.
          Bác sĩ gọi điện thoại cho Lâm Nại, gọi cô đến bệnh viện đàm phán cùng xử lý.
          Hà Thanh Nhu đi cùng cô đến Phòng mạch thú y.
          Chủ nhân của chú chó là một phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi, bà ôm chú chó khóc đến nước mắt nước mủi chảy ròng ròng, la hét đòi các nàng phải cho bà một lời giải thích.
          Lâm Nại im lặng, Hà Thanh Nhu lại càng không biết nên phản ứng như thế nào.
          Năm Lạng còn nhe răng nhếch mép, hăm dọa chú chó kia, còn giơ cao bộ móng mèo như muốn tiếp tục trận đấu.
          Lâm Nại ngồi xổm người xuống ôm lấy Năm Lạng, tên nhóc này liền ngoan ngoãn, đầy vẻ oan ức mà chui vào lòng cô. Hà Thanh Nhu chợt nhìn thấy phần móng mèo bị gãy, còn lộ ra vệt máu đỏ.
          Bà cô trung niên thì nói liên tục, không bỏ qua, bắt gặp hai người vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bắt đầu nói thêm vài lời khó nghe, lúc thì đòi bồi thường, lúc thì trách mắng Lâm Nại các nàng không biết dạy mèo.
          Ánh mặt Lâm Nại xuất hiện vẻ tức giận.
          Từ lúc bước vào Phòng mạch thú y, đối phương vẫn luôn cằn nhằn không ngừng, nguyên nhân ẩu đả vẫn còn chưa biết, may mắn là tính tình của Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại tốt, nếu đổi thành người khác, không biết chừng chỗ này đã thành sàn đấu.
          Bác sĩ cùng trợ lý đều thấy lúng túng. Trợ lý vội vàng khuyên can, thế nhưng bà vẫn không nghe, giọng the thé mắng nhiếc: "Mèo của bọn họ ức hiếp Hoan Hoan nhà tôi sao mấy người không nói hả?! Mấy người là có ý gì? Là đang thiên vị cho bọn họ! Mọi người nhìn, mọi người nhìn đi..."
          Bà đặt chú chó ra trước mặt trợ lý, khuôn mặt đều giận đến biến dạng: "Nhìn xem cào thành cái dạng gì rồi? Hả! Không phải là con của mấy người thì đương nhiên là mấy người không đau lòng rồi, để tôi nói cho mấy người nghe, ngày hôm nay không bồi thường hai nghìn tám thì bà sẽ không để mấy người ở yên!"
          Hà Thanh Nhu nhíu nhíu lông mày không hài lòng.
          Bà cô trung niên này nhìn thái độ của nàng thay đổi, nhất thời liền không nể mặt.
          Lâm Nại vừa nhìn liền biết là khó đối phó, bà không dám chọc vào, nhưng bắt gặp Hà Thanh Nhu giống trái hồng mềm, liền muốn bóp cho hết giận: "Gì chứ, tôi còn chưa nói xong mà mấy người thái độ cái gì? Con mèo của mấy người vừa nhìn là thấy ngang ngược, tính tình khó ưa, thấy không vừa ý liền ức hiếp Hoan Hoan nhà tôi có phải hay không? Còn nhe răng hăm dọa, đúng là không biết dạy con mà!"


         Hết chương 67.


           ---------------


         Madpuff: Hôm qua có việc nên không up truyện, sorry mọi người ( ̄▽ ̄;)/


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện