Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 61


trước sau



          Lâm Nại hơi cúi người xuống, môi mỏng khẽ mở, lưu luyến trên cổ nàng một lúc lâu, mới buông ra, đi qua bên phòng dành cho khách kia mở cánh cửa ra, Năm Lạng còn đang ở bên trong 'chiến đấu' cùng cánh cửa, thiếu đề phòng, cánh cửa vừa mở ra thì cả người nó mất trọng tâm, suýt chút nữa là té lăn quay ra sàn, may mắn là nó nhạy bén, lắc lắc qua trái rồi lắc lắc lại qua phải, thoát hiểm một cách an toàn.
          Mèo giận, kêu 'méo – méo' như đang muốn thị uy cùng Lâm Nại, thế nhưng Lâm Nại vẫn mặc kệ nó, mở cửa ra liền xoay người đi mất.
          Mèo mập giơ bộ chân mèo ra liếm liếm, cong cong cái đuôi mèo, lắc người đi vào phòng khách, đi qua ngồi bên cạnh Hà Thanh Nhu, nhảy phốc lên một cái, 'hạ cánh' xuống đùi Hà Thanh Nhu.
          Nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Thanh Nhu, bắt gặp Hà Thanh Nhu cúi đầu, nó liến ngoan ngoãn lấy lòng bằng cách giơ đệm chân của mình ra, kéo kéo áo Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu liền hiểu ý mà vuốt vuốt lưng cho nó.
          Hương thơm của mỳ súp cá, nước canh màu trắng sữa, cải trắng hầm lâu mềm nhừ, ngồi làm việc trước laptop cả một buổi chiều, cộng thêm khi nãy còn lăn qua lăn lại nhiều vòng, Hà Thanh Nhu đã sớm đói bụng, Lâm Nại ngồi đối diện, chân mày hơi nhướng lên chút, là đang nhìn nàng.
          "Ăn mỳ," Hà Thanh Nhu nghiêng mặt qua, cầm đũa lên, nhắc nhở, "Nguội sẽ không ngon nữa."
          Lâm Nại liền nghe lời.
          Năm Lạng nghiêng đầu một cái, nhìn Lâm Nại đối diện, có điều bởi vì bị mặt bàn ngăn cách, chỉ có thể nhìn được chân và eo của Lâm Nại, nó im lặng ngồi được hai, ba phút, sau đó lại nhoài người lên, từ trong lòng Hà Thanh Nhu chen lên trước, hai cái móng vuốt gác lên trên bàn, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm vào tô mỳ.
          Bình thường nó chỉ được ăn lương khô cùng đồ hộp, vừa ngửi thấy mùi hương của món mỳ súp cá này, liền nôn nóng muốn thử, cái móng vuốt đang định mò mò vào trong tô, Hà Thanh Nhu liền vội vã ôm nó ra xa.
          "Chắc là đói bụng rồi, em có mang lương khô theo hay không?" Hà Thanh Nhu đặt mèo xuống đất, vừa lấy tay ra, nó lại muốn nhảy lên bàn lần nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là ngăn cản nó thêm lần nữa.
          "Buổi chiều trước khi qua đây có cho nó uống qua sữa dê rồi, sau một tiếng uống thêm lần nữa." Lâm Nại đáp, tuân thủ nghiêm túc lời dặn dò của bác sĩ, trong quá trình giảm cân, cần phải khống chế lượng thức ăn.
          Năm Lạng làm ầm ĩ, gọi 'Méo – méo' hai tiếng, vòng vòng chung quanh Hà Thanh Nhu, rồi nó lại muốn nhảy qua bên Lâm Nại, đáng tiếc là Lâm Nại hoàn toàn không nuông chiều nó như Hà Thanh Nhu, nó vừa đụng tới cái bàn, đã bị một cánh tay thon dài 'xách' lấy cái thịt gáy của nó, chưa kịp giãy, cả người liền bị khóa chặt.
          Nó tủi thân, đáng thương mà 'meo – meo', dùng móng vuốt kéo kéo quấy quấy, cũng may là không có cào trúng người, cũng xem như là ngoan. Có điều những tiểu động tác kia cũng không làm nên trò trống gì, ồn ào một lúc, nó liền từ từ an tĩnh lại.
          Hà Thanh Nhu ở một bên nhìn một người một mèo kia, chậm rãi ăn phần mỳ của mình, còn Lâm Nại, mặc dù chỉ dùng một tay, nhưng vẫn ăn được không nhanh không chậm, không chút nào cảm thấy bị ảnh hưởng.
          Ăn xong, Hà Thanh Nhu dọn chén đũa, Lâm Nại bỏ Năm Lạng xuống, tên nhóc con cuối cùng giành được tự do kia nhanh chóng phóng đi như tên bắn.
          Lâm Nại nhận lấy chén đũa trên tay Hà Thanh Nhu: "Em rửa cho."
          Kinh nguyệt sắp tới, vẫn là ít đụng nơi lạnh lẽo sẽ tốt hơn, nước lạnh cũng không được.
          Cô cầm chén đũa vào phòng bếp, ngay cả tạp dề cũng chưa mặc liền bắt tay vào làm việc, Hà Thanh Nhu ở trong phòng khách nhìn bóng lưng của cô, vô thức nhìn thêm chốc lát, vừa nhìn liền biết là một người chưa từng vào qua phòng bếp, cô mở đầy nước trong bồn, rồi để hai cái chén vào, chỉ rửa có hai cái chén mà cũng tạo cảm giác như đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện vậy.
          Vụng về, nhưng lại rất nghiêm túc.
          Từ lúc bắt đầu đi làm, Hà Thanh Nhu vẫn luôn đơn độc, đã quen khi vào nhà liền có một cảm giác vắng ngắt, nhưng bây giờ bỗng có thêm một người một mèo, dường như cũng không có gì không thích ứng được.
          Nàng khép hờ mắt, trực tiếp đi lau bàn.
          Năm Lạng khoan thai lượn vài vòng trong phòng khách, vòng qua vòng lại, cũng vòng tới chân nàng, cái mông tròn mập kia trực tiếp 'thượng tọa' trên mu bàn chân nàng, còn cạ cạ không ngừng. Khóe miệng của nàng cong cong, ôm nó lên, đi qua bên salon ngồi xuống cùng Năm Lạng.
          "Chị phải đi giặt quần áo nữa." Nàng sờ sờ đầu Năm Lạng, dù Năm Lạng nghe không hiểu, nhưng nghe ra ngữ khí ôn hòa của nàng, liền ngoan ngoãn mà cạ cạ lòng bàn tay của nàng.
          "Ngoan." Nàng đặt mèo qua một bên, tên nhóc này ngược lại còn rất biết nghe lời, ghé vào một góc ở ghế salon, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
          Quần áo cần giặt là sáng nay nàng vừa thay ra cùng một phần của Lâm Nại, lúc đầu vốn không nhiều lắm, thế nhưng chiều nay lúc các nàng.... khi đó, giờ phải giặt thêm tấm drap giường nữa. Lúc nàng vào phòng thay drap giường, nhìn thấy khăn giấy trong sọt rác, thật..., vì vậy liền tiện tay đổi luôn cả túi đựng rác.
          Vừa thay drap giường xong, Hà Kiệt liền gọi tới.
          Cậu chạy vòng vòng cả ngày bên ngoài đến giờ mới về đến nhà, thở hồng hộc đầy vẻ mệt mỏi, còn chưa kịp nghỉ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Lâm Nại phân phó, mà cậu lại quên nói cho tỷ tỷ mình, cả ngày hôm nay cậu cũng là ra giải quyết cái chuyện đặt hàng với các nhà trà, cả quá trình cũng thuận lợi, đặt hàng cũng làm xong hết rồi, giờ có muốn hủy đơn cũng khó, nếu kiên quyết hủy thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn sau này mất.
          Hà Thanh Nhu nghe cậu nói xong, hỏi thăm một chút tình hình dưới nhà gần đây.
          "Đều tốt vô cùng, chị đừng lo lắng," Hà Kiệt trả lời, gãi gãi đầu, "Tỷ, hôm sau là em lên thành phố rồi ạ, vào huấn luyện quân sự ngay lập tức."
          Cuối tháng bảy vừa rồi cậu nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Đại học Điện Tử, lúc đầu có ý định lên trường từ hai ngày trước, nhưng bởi vì còn vướng chuyện lá trà, mới phải kéo dài tới thời gian này.
          "Chuyến xe mấy giờ, tới đó chị ra trạm đón em, tiện thể đưa em đến trường." Hà Thanh Nhu chuẩn bị ném tấm drap giường vào máy giặt, đậy nắp máy lại.
          "Không cần tới đâu ạ, em ngồi chuyến sớm," Hà Kiệt nói, trong giọng nói của cậu còn đầy nét vui vẻ cùng hào hứng, "Bên Trường yêu cầu tập hợp vào buổi chiều, còn đi lấy quân phục nữa."
          Sáng thứ hai cậu lên, vừa đúng lúc Hà Thanh Nhu phải đi làm, cộng thêm chuyện cửa hàng online nữa.
          "Đến khi kết thúc kỳ quân sự thì em sẽ đến tìm chị, chị không cần đón em đâu." Cậu nói.
          Hà Thanh Nhu do dự một lúc, mới đồng ý.
          "Vậy chị gửi một chút lương khô tới trường cho em."
          Hà Kiệt đồng ý, hai chị em trò chuyện thêm khoảng chừng hơn mười phút nữa.
          Lâm Nại rửa chén, dọn dẹp phòng bếp, liền vào trợ giúp. Lúc đi vào thấy Hà Thanh Nhu đang xả nước ra thau, chuẩn bị giặt quần áo, nội y của Lâm Nại còn đang ngâm trong một thau nước khác.
          "Để em làm." Lâm Nại định đón lấy cái thau nước trên tay nàng.
          Hà Thanh Nhu giật mình, vội vàng né ra, nói một cách dè dặt: "Em giặt phần mình đi."
          Nàng đã rất không tự nhiên, cũng không phải là không biết xấu hổ mà giúp Lâm Nại giặt đồ lót, vì vậy chỉ vừa ngâm, dự định gọi Lâm Nại tự giặt, nào ngờ đâu cái người này vừa vào tới liền nói muốn giúp giặt luôn cả phần của nàng, càng khiến nàng cảm thấy không tự nhiên thêm bội phần.
          "Ừm," Lâm Nại đáp, lấy cái thau kia của mình, đứng cùng một chỗ với nàng, "Chị dùng nước ấm mà giặt."
          Hà Thanh Nhu gật đầu, khép mắt nhìn thẳng vào cái thau của mình, vội vàng giặt sạch mọi thứ.
          Giặt xong đồ lót, cả hai cùng nhau móc lên trên ban công, sau đó Hà Thanh Nhu vào tắm, còn Lâm Nại thì cho mèo ăn.
          Mùa hè, nhưng bởi vì mỗi ngày đều tắm, trên người rất sạch sẽ, cũng chỉ có khi nãy 'vận động' toát mồ hôi, Hà Thanh Nhu nhanh chóng tẩy sạch, khoảng mười phút hơn liền xong, đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Nại ngồi bên cạnh Năm Lạng, còn quả cầu tròn kia thì đang chiến đấu khí thế với phần ăn của mình.
          Khay ăn của mèo là trợ lý hôm nay đưa cho Lâm Nại lúc cô ở phòng khám thú ý đón Năm Lạng, rất nhỏ, may là khuôn mặt nó đủ mập, nếu không... chắc hẳn là tên nhóc con này muốn ép cả khuôn mặt mèo kia của mình vào khay ăn quá.
          Lâm Nại vỗ về lưng của nó, vuốt vuốt lông, nó cảm thấy thoải mái, ăn ăn vài miếng, nhắm mắt một cái, lại mở mắt ra ăn tiếp.
          "Em nhặt Năm Lạng ở đâu vậy?" Hà Thanh Nhu hỏi, nàng nhớ là Lâm Nại từng nói qua, Năm Lạng là em ấy nhặt về.
          Tên nhóc con này khi nãy còn ôm một cục tức, hiện nay lại dính sát vào Lâm Nại như chưa từng có gì xảy ra, Lâm Nại luôn nói nó tính tình xấu, thế nhưng Hà Thanh Nhu lại cảm thấy là nó rất thông minh, đối với Lâm Nại cũng rất đặc biệt, vẫn rất dính lấy em ấy.
          "Dưới gầm xe," Lâm Nại đáp, "Mùa đông lạnh, nó trốn dưới đáy xe của A Tầm để tránh gió, A Tầm không muốn nuôi, liền ném qua cho em."
          Năm Lạng khi đó còn chưa lớn bằng một bàn tay, lạnh cóng đến run rẩy, hơi thở nhưng gần đứt đoạn, thật ra thì Lâm Nại không quá thích mèo mèo chó chó, ngại nuôi quá phiền phức, vốn dĩ định đưa nó vào thú ý là xem như xong chuyện, nào ngờ đâu tên đáng ghét này cứ dựa dựa vào cô, đuổi mãi cũng không chịu đi.
          "Cảm giác thấy nó rất thích em." Hà Thanh Nhu cười cười, dựa theo cách xách mèo thô bạo của Lâm Nại, nếu đổi lại là những người khác, Năm Lạng đã sớm 'hầu hạ' người ta bằng bộ móng mèo.
          Đuôi lông mày của Lâm Nại khẽ nhếch, còn Năm Lạng thì vẫy vẫy đuôi.
          Lúc này máy giặt bên ngoài WC cũng đã ngừng hoạt động.
          "Tôi đi phơi tấm drap, em tắm nhanh rồi đi nghỉ ngơi sớm," Hà Thanh Nhu thuận tay vén vén tóc ra sau tai, nói xong, đi đến máy giặt, mím mím môi, nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon."
          Năm Lạng nghiêng đầu nhìn nàng.
          Cơn mưa khi nãy khiến không khí thoải mái hơn hẳn, gió đêm từng trận, còn mang theo một chút mưa rào, thổi vào bên cửa, chưa đến nửa đêm thôi đã cảm thấy mát mẻ vô cùng, chỉ cần mở cửa sổ, không cần phải mở đến điều hòa, nhưng thời tiết luôn thất thường, tảng sáng, dần dần nóng lên.
          Hà Thanh Nhu không mở điều hòa, thật sự là tỉnh giấc do quá nóng.
          Nàng cảm thấy dưới thân có cảm giác dinh dính ----- kinh nguyệt tới, ngồi dậy, bật đèn, vén chăn lên, may là chưa giây ra giường, nàng nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, vào WC đổi nội y, cố gắng không làm ồn đến Lâm Nại cùng Năm Lạng đang ngủ trong phòng kia.
          Năm Lạng ngủ rất ngon, cách một cách cửa mà vẫn còn có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng ngáy của mèo.
          Chủ nhật, không cần đi làm, Hà Thanh Nhu thay xong lại quay về phòng tiếp tục giấc ngủ.
          Tám giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang, nàng tắt đồng hồ, nằm thêm một lúc, mới từ từ đứng dậy, có thể là liên quan đến áp lực cùng làm việc và nghỉ ngơi thiếu quy luật, vừa đứng dậy, liền cản thấy choáng váng vô lực, hơn nửa bụng dưới còn đau âm ỉ, phản ứng kinh nguyệt cũng tùy theo cơ địa, bình thường nàng cũng không cảm thấy đau, nhưng lần này lại có một chút ít.
          Nếu nấu một ly trà gừng đường đỏ, có thể sẽ giảm đau được chút ít.
          Nàng nghĩ như vậy, liền đi vào phòng bếp.
          Trong phòng bếp có người, cửa đóng phân nửa, bếp đang bật.
          Nàng hơi bất ngờ, đẩy cửa ra, nhìn thấy Lâm Nại một tay cầm di động, một tay thả đường đỏ vào nồi, cô chưa từng nấu qua trà gừng đường đỏ, nên chỉ có thể dựa theo phương pháp hướng dẫn trên Internet, bao nhiêu nước, bao nhiêu đường cùng gừng, khi nào thả vào nồi, toàn bộ đều dựa đúng hệt hướng dẫn trên Internet.
          Bởi vì tiếng ngáy của Năm Lạng, Lâm Nại một đêm ngủ không ngon, Hà Thanh Nhu rời giường khi đó cô cũng đang thức, hừng đông, cô dậy đi vào WC, nhìn thấy giấy bọc trong thùng rác cũng đủ biết rõ là kinh nguyệt của Hà Thanh Nhu đến, dù sao cũng ngủ không được, vì vậy mới đứng dậy nấu trà gừng.
          Mà bởi vì không biết trong nhà có còn gừng cùng đường đỏ hay không, lại không muốn quấy rầy đến Hà Thanh Nhu, nên sáng sớm cô liền ra ngoài mua mấy thứ này về.
          Hà Thanh Nhu thần tình khẽ động: "Dậy từ khi nào vậy?"
          Lâm Nại quay đầu: "Không bao lâu."
          Thấy nàng mặc quần short, nhíu mày: "Đi vào đổi một cái quần dài một chút đi."
          Hà Thanh Nhu không nhúc nhích, mặt trời lên cao, hôm nay khẳng định sẽ rất nóng, mặc quần short sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng nghiễm nhiên, Lâm Nại rất không ủng hộ, thấy nàng đứng như trời trồng, mới nói tiếp: "Đổi cái nào dài tới gối đi, đừng để bị lạnh."
          Hà Thanh Nhu buồn cười, khí trời ba, bốn mươi độ, làm sao mà lạnh được.
          "Không cần đâu, dự báo thời tiết nói hôm nay là 38℃."
          "Vậy nghĩa là tí nữa lại phải mở máy điều hòa rồi." Lâm Nại còn rất kiên trì.
          Sợ nàng nóng, lại sợ nàng lạnh.
          Nước trong nồi đang sôi sùng sục, Lâm Nại liếc nhìn thời gian trên di động, sau đó mới múc một muôi đường đỏ bỏ vào trong nồi.
          Hà Thanh Nhu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi lâu, trở về phòng thay một cái quần khác.
          Gần chín giờ, ánh mặt trời chiếu khắp nhà, đã cảm thấy tương đối nóng, nàng thay xong đi ra, thuận tay mở điều hòa ngoài phòng khách, Năm Lạng lông dày liền sợ nóng, cảm giác được có luồng gió mát lạnh, liền chạy nhanh như bay đứng canh chừng dưới cái điều hòa.
          Đại khái là khoảng mười phút sau, Lâm Nại mới cầm trà gừng đường đỏ ra ngoài.
          Hà Thanh Nhu đón lấy, thổi thổi, từ từ nhấp một hớp nhỏ.
          Phân lượng đường đỏ không được đúng cho lắm, muôi đường trong nhà có chút lớn hơn trên hướng dẫn, quá ngọt.
          Nhưng Hà Thanh Nhu không có biểu hiện gì trên mặt.
          "Cũng tạm được." Nàng nói, xem như là khích lệ một chút vậy.
          Nét mặt của Lâm Nại không có quá nhiều biểu cảm, đợi nàng uống được chút ít, mới nói: "Điều hòa bên trong phòng em hình như bị hư mất rồi."


          Hết chương 61.


          ---------------


          ∠( ᐛ 」∠)_


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện