Nó lang thang trước cổng trường, trời thì đang chuyển mưa, chân nó thì nhức lúm, đầu nó thì đang rối như mớ lòng bong, nó đang định đi về nhà trọ thì....bộp.....bộp.....1 giọt, 2 giọt, trời mưa rùi, nó hoảng hốt định chạy vào trướng trú mưa nhưng cổng trường đã đóng rùi, nó đứng ngoài cổng trường, mưa càng ngày càng to, ng nó ướt sũng, nó im lặng nhìn dòng ng đang hối hả tìm nơi trú mưa, nó thu mình vào một góc, nó cuối mặt xuống, nó òa khóc lên, tự nhiên bây h nó bổng nhớ pa nó vô cùng, lúc pa nó còn sống, pa nó thường chở nó đi học về trên chiếc xe đạp nhỏ, nhữg ngày mưa như zậy, pa nó ko bao h để nó ướt như thế này, tuy nhà nghèo nhưg có pa bên cạnh đối với nó rất hạnh phúc, nhưng bây h thì....... nổi cảm xúc đang dâng trào thì........
- Em! sao lại ngồi đây?
Nó ngước lên nhìn, là hắn, ng hắn cũg ướt nhẹp, nó vội lau dòng nước mắt đang nhòa với nước mưa:
- Sao mấy ng lại ở đây?
- Nhìu chiện wá! lên xe anh chở về!
- Nhưng...........
- Nhanh lên! Mưa to hơn rùi kìa
Nó im lặng, vội leo lên xe hắn, chiếc xe rồ ga và phóng nhanh trog màn mưa trắng xóa............ chiếc xe dừng lại trước nhà hắn:
- Sao ko chở tui về nhà?
- Nhà anh gần hơn nhà em với lại trời mưa to wá, em cứ vào nhà đi, hết mưa anh chở về
Nó chạy vào nhà, nó đang lạnh lúm, bờ vai nó run run, hắn thấy vậy liền kéo nó lên phòng hắn, hắn lôi ra trong tủ 1 cái áo thun và cái wần thể thao, đưa cho nó:
- Em thay vào đi
- Hả? tại sao tui phải mặc cái này?
- Bộ em mún bị bệnh hả?_ hắn gắt
- Nhưg..... đây là