Cao Thủ Tu Chân

Diệp Thiên Anh Làm Cái Gì Thế


trước sau



“Có lẽ mày vẫn chưa biết tao là ai, tao có thể nói cho mày biết, cả khu Bắc Thành ở Lư Thành này đều do tao quản lý, các địa điểm lớn nhỏ đều là tao quyết định hết!”.

“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, tao có thể không động vào em gái mày, còn cho mày một cơ hội làm việc cho tao!”.

Hắn ngồi bắt chéo chân với bộ dạng không chút sợ hãi, hắn căn bản không tin Diệp Thiên dám ra tay với hắn, ngược lại hắn còn muốn nhân cơ hội này tuyển một tay huấn luyện cho bọn đàn em của hắn.

Tiếu Văn Nguyệt thầm cầu nguyện, hi vọng Diệp Thiên mau chóng dừng tay, tuy đã đánh vệ sĩ của Viên Phong nhưng sự việc này vẫn chưa đến mức độ xấu nhất, mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.


Nhưng Diệp Thiên lại không có chút hứng thú nào với lời đề nghị của Viên Phong, bàn tay cậu tóm một cái, chiếc bàn kính nặng hơn 50 kg được nhấc lên và sau đó đập xuống.

“Rầm!”.

Cả chiếc bàn bị đập mạnh xuống đầu Viên Phong, Viên Phong kêu thét một tiếng ngay lúc đó, lăn trên nền nhà, các mảnh thủy tinh rơi tung tóe khắp nơi, mặt Viên Phong đầy máu tươi, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản, giọng nói còn điềm tĩnh đến đáng sợ.

“Muốn động vào cô ấy, thì đây chính là hậu quả!”.

Ngay lập tức, toàn bộ quán bar im phăng phắc.

Diệp Thiên đứng nhìn Viên Phong dưới đất, giọng nói lạnh lùng tột độ, khiến tất cả mọi người đều không dám ho he gì.


Viên Phong, một ông chủ có tiếng ở Bắc Thành, một đại ca thế giới ngầm thực sự của khu Bắc Thành, cho dù là thế lực, tiền tài đều đủ để đứng top 5 khu Bắc Thành ở Lư Thành, phía dưới hắn còn có không dưới một trăm tên đàn em, có thể nói là một tay che cả bầu trời.

Ở khu Bắc thành, thậm chí ở cả Lư Thành này, gần như rất ít người đắc tội với Viên Phong, có nhiều quan chức còn phải nể mặt Viên Phong vài phần, chứ đừng nói đến có người dám ra tay với Viên Phong.

Nhưng bây giờ, một thiếu niên trông chỉ khoảng 17, 18 tuổi lại dám dùng một tay nâng bàn lên đập sứt đầu Viên Phong, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong quán bar đều không dám tin vào mắt mình, không ít người còn dụi mắt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.

Trầm lặng một lúc sau, những vị khách trong quán bar vừa rồi còn mặt đầy kinh ngạc, thì trong lòng lúc này lại dấy lên lòng thương hại và đồng cảm với Diệp Thiên.

Bình thường Viên Phong tác oai tác quái, làm chuyện ác quen rồi, có thể nói rằng hắn thấy ai ngứa mắt sẽ xử luôn người đó, người muốn đối phó với hắn cũng không hề ít, sớm muộn cũng sẽ có người đánh cho hắn một trận.

Chuyện này nhìn thì đã con mắt thật, nhưng hậu quả lại khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Dám ra tay với Viên Phong ở khu Bắc Thành này, không khác gì tự tìm đến cái chết, tự đào mộ chôn bản thân cả!

“Thằng nhóc kia không phải người ở đây đúng không? Lại dám đánh Viên Phong, đến lúc đó e rằng có khi chết còn không biết bản thân vì sao lại chết!”.

“Thanh niên bây giờ làm gì cũng sốc nổi bồng bột, ham hố mấy cái nghĩa khí nhất thời mà gây họa, cuối cùng thành ra tự mình chôn vùi tuổi trẻ của mình thôi!”.

Không ít người đều lắc đầu thở dài, với thế lực của Viên Phong ở khu Bắc Thành, kể cả không cần đến đàn em trả thù giúp hắn, hắn chỉ cần nói với phía quan chức một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị định tội ngay, rồi vào ngồi tù, thế là xong một đời.

“Diệp Thiên, anh làm cái gì thế?”.

Một tiếng hét kêu lên, phá vỡ bầu không khí trong quán bar gần như đã đông đặc lại.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện