【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 30


trước sau


Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•
【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】
【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】
#Đọc bản đầy đủ tại WORDPRESS cụa team :3
=======================
Dưa chuột tuy đủ cứng, nhưng sức lực của con gái lại không đủ mạnh, bởi vậy khoái cảm còn lâu mới bằng làm tình với đàn ông, nhưng tốt xấu gì cũng hơn chỉ dùng ngón tay rất nhiều.

Mạnh Nhạc Nhạc cọ xát đã lâu, rốt cuộc cũng tới cao trào, bím nhỏ bị đâm thọc ộc ra cả mảng dâm dịch, đệm lót bằng cỏ dưới thân cũng bị nhiễm ướt.

Độ ấm xung quanh đã phù hợp, dục vọng trong thân thể cũng được thỏa mãn, Mạnh Nhạc Nhạc liền nặng nề ngủ mất.


Sáng sớm hôm sau, lúc Mạnh Nhạc Nhạc thức dậy thì Phương Tu đã không ở trong sơn động. Cảnh tượng hương diễm cùng bị cự tuyệt rất xấu hổ đêm qua giờ chỉ như một giấc mộng, đêm đã qua, cuộc sống trong rừng vẫn còn phải tiếp tục.

Mạnh Nhạc Nhạc đến bờ sông rửa sạch mồ hôi cùng rơm cỏ dính trên người. Thời tiết hôm nay khá tốt, chẳng hề bị cơn mưa to đêm qua ảnh hưởng, tán cây đong đưa trong gió, lá thông đổi chiều bay lượn, khu rừng sau cơn mưa đẹp đến say lòng người, cực kỳ mát mẻ sảng khoái.

Chờ Mạnh Nhạc Nhạc trở về thì Phương Tu đã ở trong sơn động, năm con cá bị xiên thẳng kẹp giữa 2 thanh gậy trúc, hai con cá được dùng dây cỏ buộc chặt với nhau, rửa sạch tẩm ướp rồi nướng, trong sơn động đã tràn đầy mùi thơm.

Phương Tu không dám nhìn thẳng vào Mạnh Nhạc Nhạc, ngồi bên đống lửa hết sức chuyên chú nướng cá, Mạnh Nhạc Nhạc cũng thấy hơi xấu hổ, chỉ lo thu dọn đồ đạc của mình.

Ơ, sao lại không thấy quả dưa chuột đêm qua đâu nhỉ? Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, buổi sáng còn chưa kịp ném, cô nhớ rõ mình đã bỏ vào giỏ trúc mà, nhưng giờ lại không thấy đâu, chẳng lẽ cô không cẩn thận đặt nhầm sọt?

Nhớ mãi không ra, cô đành phải vứt hết đống dưa chuột còn lại đi, dù sao thì ăn phải quả đã từng cắm vào l... mình cũng hơi... kỳ.

Cơm trưa không chỉ có thịt cá được nướng giòn rụm thơm ngon, còn có một chén canh nấu thịt rắn màu sắc tươi tắn, nêm nếm vừa phải, bên trong được thả lá bạc hà cùng cánh hoa cúc để xua đi mùi tanh, còn hái cả nấm làm món phụ, sau cơn mưa, nấm trong núi mọc ra rất nhanh, hương vị tươi ngon thơm lừng, uống một ngụm canh rắn lại cắn một miếng cá nướng rất hợp vị nhau. Sau khi ăn thêm 2 quả dại, Mạnh Nhạc Nhạc đã no nê thỏa mãn chỉ muốn nằm ình ra.

Có lẽ là do ăn quá nhiều, lúc cô đứng dậy không cẩn thận vấp phải thanh trúc vừa nướng cá, Phương Tu vội duỗi tay ra đỡ cô, biên độ động tác rất lớn, tuy đỡ được Nhạc Nhạc, nhưng thứ cất trong quần áo cũng lăn ra ngoài.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn quả dưa chuột lăn ra từ trước ngực người đàn ông cũng ngẩn ra, không kịp nghĩ đã buột miệng hỏi:


"Anh mà cũng cần thứ này?"

Chỉ thấy mặt mũi anh chàng lập tức đỏ lựng, nghe được lời này còn trừng mắt lườm cô một cái.

Đời Phương Tu còn chưa từng thấy xấu hổ đến thế, quả thực chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Đêm qua nhìn cô dùng dưa chuột thọc vào rút ra mãi trong lỗ nhỏ, quả dưa chuột vừa ngắn vừa nhỏ mà còn có thể thọc mở cái miệng nhỏ căng rộng đến thế, nếu đổi thành cây gậy to tướng của mình thì sẽ mất hồn cỡ nào?

Ngay lúc Phương Tu không nhịn được định ngồi dậy đi sang chỗ cô, chiếc đồng hồ trên tay anh bỗng phản xạ lại tia sáng chiếu vào mắt, trong lòng anh cũng tức khắc như bị rót một chậu nước lạnh.

Tiêu gia đối với anh có ơn dưỡng dục, Tiêu Diệp đã làm bạn từ nhỏ bên anh, hơn 20 năm sát cánh bên nhau, cả hai cũng đều từng cứu nhau trong cơn nguy khốn.

Trong một lần làm nhiệm vụ ở vịnh Somali, quân địch dùng phương tiện chặt đứt đường truyền tín hiệu của anh, không nhận được tin tức, cũng không đủ vũ khí, Phương Tu bị trúng 2 phát súng, còn bị buộc tới đường cùng.

Đã từng thấy cảnh đồng đội lần lượt rời đi vô số lần, tử vong đối với anh mà nói cũng chẳng là thứ gì đáng sợ, chỉ là anh đột nhiên phát hiện, hóa ra chẳng có bất kì điều gì có thể làm bản thân vướng bận.

Thậm chí anh đã nghĩ đến, sau khi mình chết, quốc gia sẽ ghi nhận những cống hiến của anh, Tiêu gia sẽ vì anh mà thương tiếc, nhưng người duy nhất có thể khổ sở thương tâm vì cái chết của anh, lại chỉ có Tiêu Diệp.

Anh đã cảm giác được hô hấp trở nên mỏng manh, độ ấm thân thể đang dần rời đi. Cuộc đời này, anh đơn độc tới, rồi lại đơn độc rời đi, thôi coi như cũng là một điều tiêu sái. Điều duy nhất làm anh khó chịu, là tên buôn ma túy đã bắn anh 2 phát vẫn còn sống, vướng bận duy nhất còn lại là anh đã không thể quét gọn bọn chúng, trả thù cho các người anh em của mình.


Khi Phương Tu tỉnh lại một lần nữa, anh lại đang ở Bệnh viện quân y, về sau anh mới biết, Tiêu Diệp là người đầu tiên phát hiện ra tín hiệu của anh có vấn đề, cũng ngay lập tức sửa lại lộ trình, mang theo lệnh cưỡng chế hành động đến cứu viện, cuối cùng bắn chết tên buôn ma túy kia cứu được anh một mạng.

Nhưng mà, người đàn ông lúc nào cũng đầu đội trời chân đạp đất kia, khi Phương Tu tỉnh lại, Tiêu Diệp vẫn còn nằm trong phòng hậu phẫu, vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh.

Từ một khắc đó trở đi, Phương Tu đã thề, nếu nói trước kia Tiêu Diệp là người cả đời này anh muốn đi theo, thì hiện tại, Tiêu Diệp chính là người mà anh muốn dùng cả sinh mệnh này, cả tín ngưỡng này để bảo vệ.

Chiếc đồng hồ này cũng là sau khi Tiêu Diệp tỉnh lại đã tìm người đặc biệt chế tạo, bên trong có cất giấu một món vũ khí tiên tiến nhất.

Mà hiện tại, cô gái mình muốn chạm vào lại là người mà Tiêu Diệp thích, là người Tiêu Diệp đã phó thác cho mình bảo hộ.

Anh có thể chạm vào bất kì ai, chỉ có cô gái này là không được.

Một đêm này, tâm lý cùng thân thể Phương Tu đều cực kỳ khó chịu, mất ngủ trắng đêm, mới sáng sớm anh đã dậy chuẩn bị đồ ăn, nhưng phản xạ có điều kiện vẫn lựa chọn những món mà cô thích nhất, còn lo hương vị cá nướng quá hăng, anh còn chuẩn bị thêm cả canh rắn.

Chờ anh trở lại trong sơn động, ánh mắt đầu tiên liếc đến đã thấy được quả dưa chuột được đặt trên giá trúc, còn chính là quả đêm qua. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đi tới, cầm lấy đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, nó có mùi dâm dịch ngấy ngấy, tanh tanh, nồng nồng của phụ nữ, thế là trước mắt lại bỗng hiện ra lỗ thịt nhỏ hồng hồng non mềm kia, làm anh không nhịn được vươn lưỡi liếm thử.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện