【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 22


trước sau


Edit: Mực + SA
#Sa: Do nhiều người dị ứng với khối lượng kiến thức hơi đồ sộ trong truyện, nên thôi ta đã tỉnh lược đi khá nhiều, chỉ để lại những manh mối cho những ai thích tìm hiểu thì tự tìm hiểu vậy :(
====================

Mạnh Nhạc Nhạc cầm 690 bảng Anh, bước đi băng băng về hướng phòng thí nghiệm.

Đi được nửa đường, cô lại bắt đầu nhụt chí, có thể kiếm tiền thì đã sao, có thể đoán mệnh thì lại như thế nào, còn không phải vẫn không biết tính toán à!!

Cô mua một phần bò bít tết và súp nấm, đứng trước cửa phòng thí nghiệm, tự cổ vũ bản thân.

Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ không e sợ!!!

Đoán mệnh còn không bằng học toán cao cấp!!!


Về sau lỡ như suy sụp, còn có thể tính ra diện tích, cùng vi phân lẫn tích phân xem bóng ma tâm lý của mình tròn méo thế nào!!!

( Nắm tay )

Rốt cuộc, Mạnh • dũng sĩ chân chính • chuẩn bị nghênh chiến chính diện • không sợ hãi • Nhạc Nhạc đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận ánh nhìn chằm chằm cùng nụ cười trào phúng từ Hartree.

Ủa?

Chỉ thấy Hartree - người trước đó còn tràn đầy năng lượng, kỹ năng cà khịa max điểm kia, lúc này lại nằm vật trên sàn phòng thí nghiệm, trong ngực còn ôm một khối tiêu bản, sắc mặt tái nhợt, dòng chữ màu đỏ của hệ thống trên đỉnh đầu anh ta hiện lên vài chữ to ---- Không khỏe mạnh.

Bởi vì anh ta là nhân vật mục tiêu, còn đặc biệt xinh đẹp, nên cũng không cần Mạnh Nhạc Nhạc phải mở giám định mới biết được trạng thái.

Mạnh Nhạc Nhạc vội lại gần xem xét, ngay lập tức trước mắt cô đầy đầu hắc tuyến, không phải thời đại chiến tranh cũng không phải năm tháng khắc nghiệt, vậy mà một nhà khoa học nổi tiếng toàn thế giới lại tự bỏ đói mình đến ngất xỉu trong phòng thí nghiệm.

Mạnh Nhạc Nhạc thử cho hắn uống nước, nhưng nước không thể nào chảy vào được, người này cho dù đang hôn mê cũng liều chết cắn chặt răng.

Mạnh Nhạc Nhạc không còn biện pháp nào, đột nhiên cô nghĩ đến phương pháp đút nước thịnh hành trong tiểu thuyết ngôn tình.

Miệng đối miệng đó. ╮( ̄▽ ̄)╭

Khụ, cũng không phải cô muốn chiếm tiện nghi của người ta đâu.

Trong lòng thầm nhủ mạng người quan trọng, Mạnh Nhạc Nhạc uống một ngụm nước, dùng kĩ thuật hôn của cả đời mới mở được khớp hàm của Hartree ra, cuối cùng cũng truyền nước qua được, lúc đút đến lần thứ ba, cô bất chợt đối diện với đôi mắt của người này.

Đôi mắt xanh thẳm vẫn luôn tỉnh táo hoặc mang theo sự trào phúng, lúc này đã hoàn toàn bị khiếp sợ thay thế, nhưng đương nhiên vẫn đẹp đến không tưởng.


Một sinh viên ngành khoa học tự nhiên như cô cũng rất khó để hình dung loại cảm giác đẹp này, đại khái giống như đá hoàng ngọc* màu lam, trong sáng mà mỹ lệ, thật sự là món quà trời cao ban tặng. (*Đá hoàng ngọc hay còn gọi là Topaz.)

Mạnh Nhạc Nhạc bỗng hơi chột dạ, hai người đối mặt nhìn nhau, cô còn chưa kịp giải thích đã thấy Hartree đã khôi phục lại như bình thường, không nói gì đem vật mẫu được bảo vệ không chút hư tổn nào đưa cho cô.

"Nhôm silicat(1)?" Kiến thức về khoáng chất của Mạnh Nhạc Nhạc không

tệ lắm.

"Ừm, xếp vào cột thứ 3 - hàng 6 - ô 3 đi."

Chỉ thấy người đàn ông ấy bình tĩnh chống góc bàn đứng dậy, rất tự giác cầm lấy bò bít tết và súp nấm Mạnh Nhạc Nhạc mang về bắt đầu ăn.

Khóe miệng Mạnh Nhạc Nhạc hơi run rẩy, Đại thần quả luôn là đại thần, cho dù đói đến hôn mê thì trong lòng cũng không thèm để tâm, chỉ một lòng thương nhớ đến mẫu vật.

Cô xoay người cất mẫu vật đi, còn nhớ kỹ cầm lên thật nhẹ nhàng rồi đặt xuống từ từ, nếu thứ này bị va chạm vào đâu thì cô cũng khỏi cần nghĩ đến nhiệm vụ gì nữa luôn.

Bởi vậy cô cũng không nhìn thấy được, sau khi cô quay lưng đi, người đàn ông đang uống canh nấm ngẩng đầu lên, mê man liếm liếm cánh môi, vành tai đã là một mảnh đỏ bừng.

---------------------------------------

Nhờ sự cố không lớn không nhỏ lần này, Mạnh Nhạc Nhạc thuận lợi ở lại phòng thí nghiệm, tuy rằng mỗi ngày đều sẽ tiếp tục bị mỉa mai, nhưng tốt xấu gì cũng đã không bị đuổi đi.

10 ngày sau.

Mạnh Nhạc Nhạc cầm số liệu phổ đồ đã tính toán chính xác giao cho Hartree.

Hartree nhìn nhìn, cũng không ngẩng đầu lên đã mở miệng "Man...."


"Manchester chưa bao giờ có học sinh nào dốt như tôi, tôi biết rồi, tiếp theo...."

"Cô..."

"Trình độ của tôi thật sự khó chấp nhận, còn gì nữa không?"

Hartree rốt cuộc cũng ngẩng đầu, trong mắt là ý cười thoáng lướt qua.

"Tôi muốn nói, ngày hôm qua Manchester gọi điện thoại cho tôi nói rằng, trợ lý mới không tới được, cho nên..."

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hartree, tim Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu đánh lô tô.

"Đến cùng thì cô là ai? Vì sao lại mạo danh trợ lý của tôi?"

"Ấy....." Đại ca à, là anh đơn phương tình nguyện cho rằng tôi là trợ lý nha, tôi chỉ không chịu trách nhiệm, không giải thích, không từ chối thôi ╮(╯_╰)╭

Mạnh Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, đây có lẽ là một cơ hội tốt để hoàn thành nhiệm vụ.

"Kỳ thật tôi là sinh viên của trường đại học Oslo, vẫn luôn ngưỡng mộ anh từ lâu... Lần này tôi tới để gặp người thân, cho nên nhân tiện tự mình đến đây để...."

Mạnh Nhạc Nhạc kể mơ mơ hồ hồ, bỏ qua các chi tiết, chỉ nhấn mạnh rằng cô khâm phục sùng bái Hartree cỡ nào. Đây cũng vì do sợ hắn cố chấp hỏi cặn kẽ nguyên nhân, hơn nữa nghiên cứu cũng cho thấy, càng nói kỹ sẽ càng làm người khác nghi ngờ, ngược lại chỉ nói mơ hồ sẽ làm cho người khác tự suy diễn.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện