【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 103


trước sau


Edit: Mực nhỏ bị ép khô~
Beta: Sa~~

=================

Trần Kiến Bạch không ngờ sau lần chia tay năm ngoái, giờ cả hai lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.

Vốn dĩ anh tính đợi đêm giao thừa sẽ đến nhà Mạnh Nhạc Nhạc một chuyến, dù sao anh cũng đã hứa với cha Mạnh nhất định "sẽ đưa Mạnh Nhạc Nhạc về nhà". Tuy đã không thể hoàn thành, nhưng cũng nên nói rõ ràng với nhà gái.

Hơn nữa, than làm bạn trai, anh đã cẩn thận tìm hiểu, mình nhất định phải ra sức làm trâu làm ngựa, gọi lúc nào đến ngay lúc đó, vào những ngày đặc biệt lại càng phải thể hiện ra sự hữu dụng của bản thân.


Vì vậy Trần Kiến Bạch đã vạch sẵn kế hoạch, liệt kê ra những điều mình cần làm.

Ai ngờ còn chưa đợi kế hoạch khởi động, đột nhiên trong Viện đã triệu tập anh rất gấp, anh cả Tề Ngọc đều bị gọi đi để giải quyết một vấn đề đặc biệt khó khăn.

Suốt mấy tháng trời, cả tâm hồn lẫn thể xác của anh đều phải tập trung vào nghiên cứu, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì khác.

Chờ đến khi anh hoàn thành công việc được giao thì đã là tối hôm trước.

Lúc đó Tề Ngọc đang quay cuồng trong phòng thí nghiệm, lại sực nhớ ra giữa tháng 4 có Hội nghị về khoáng vật, Trần Kiến Bạch bèn dứt khoát bay đến thành phố Lâm, muốn kiểm tra tiến độ thực nghiệm của Mạnh Nhạc Nhạc xem sao, cũng nhân tiện đưa cô đến hội nghị ở London.

Đương nhiên, bản kế hoạch đã vạch ra ngày nào giờ được trở lại và lợi hại hơn xưa, lần này còn là do Vương Cách Trí sửa chữa bổ sung, theo lời của cậu ta, đây tuyệt đối sẽ là ngày hẹn hò lãng mạn vô địch thiên hạ.

-

Nhưng không thể ngờ, anh vừa đến thành phố Lâm chưa bao lâu lại đã gặp phải vở kịch hài hước như vậy.

Là một người vẫn luôn thuận buồm xuôi gió trên con đường nghiên cứu khoa học, Trần Kiến Bạch thật sự không thể ngờ, trên đời lại có chuyện ngang nhiên đánh cắp thành quả nghiên cứu khoa học của người khác như thế.

Trong phòng hội nghị im như thóc, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn người đàn ông cao gầy đứng ở cửa, trên mặt anh tràn đầy lửa giận, một vài giáo viên không biết Trần Kiến Bạch thì thầm to nhỏ với nhau.

Vẻ mặt hung dữ của Viện trưởng Dương còn chưa kịp thu lại thì lúc này đã xen lẫn nỗi hoảng sợ thành ra không khỏi trở nên nực cười, ông ta nhận ra Trần Kiến Bạch, hơn nữa cũng biết rõ hậu trường sau lưng người này lớn cỡ nào.


Nói thật, chẳng sợ hôm nay Tề Ngọc trở về thì ông ta cũng có biện pháp để đối phó, nhưng nếu là Trần Kiến Bạch, đây lại là một rắc rối lớn.

Thư ký Cao là người đầu tiên sực tỉnh, lập tức mỉm cười tiến lên chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra.

"Sao nghiên cứu viên Trần lại tới đây vậy? Hân hạnh đã đại giá quang lâm, thứ lỗi chúng tôi không kịp tiếp đón từ xa." Vừa nói còn vừa giới thiệu cho các giáo sư xung quanh.

"Vị này chính là Trần Kiến Bạch nổi tiếng, là trụ cột của Viện nghiên cứu Thượng Hải, tuổi còn trẻ đã là nhân viên nghiên cứu cấp cao..."

Đám người chung quanh bừng tỉnh, không ít người toát ra ánh mắt kính nể, cũng mang theo cả sự tò mò, một người như vậy tới nơi này làm gì, mà hình như còn có quan hệ với một nghiên cứu sinh bình thường ở đây...

Trần Kiến Bạch không hề suy chuyển, chỉ dõi nhìn người vừa buông lời trách mắng Mạnh Nhạc Nhạc là Viện trưởng Dương, thư ký Cao thấy tình huống không ổn lắm, bắt đầu pha trò:

"Ha ha, vừa nãy chỉ là các vị giáo viên thảo luận với bạn học Mạnh vài câu mà thôi. Một học sinh ưu tú như vậy, tất nhiên không thể để cô ấy tốt nghiệp, mà nên cho cô ấy ở lại thêm vài năm để tiếp tục học lên cao, rồi lấy được thành tích tốt hơn..."

Phải vậy không? Trần Kiến Bạch thoáng hơi do dự, anh cũng không hiểu toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, chỉ dựa vào một hai câu nói thật sự rất khó đưa ra kết luận, bèn nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc dò hỏi thử.

Thư ký Cao lập tức khẩn cầu nói:

"Bạn học Nhạc Nhạc, em có yêu cầu gì đối với hạng mục đều có thể đề xuất, các giáo viên cũng trông chờ vào em, cả trường và các bạn học khác cũng đều có quan hệ thân thiết cả mà..."


Mạnh Nhạc Nhạc suy ngẫm cả nửa ngày, khóe mắt quét đến mấy giáo viên đối xử với cô không tệ, lại nhìn sang ánh mắt khẩn cầu của thư ký Cao, cuối cùng chỉ đưa ra 2 điều kiện:

1. Mộc Thư Nhan phải công khai xin lỗi cô, về sau hạng mục này sẽ thuộc về một mình Mạnh Nhạc Nhạc, đương nhiên, cô sẽ làm báo cáo, khôi phục danh dự cho trường, cũng không làm bất cứ điều gì đi ngược với lợi ích của trường.

2. Trong viện phải thành lập một cơ chế quản lý các hạng mục một cách hợp lý, không thể vô duyên vô cớ cướp đoạt hạng mục và thành quả nghiên cứu của sinh viên.

Kết quả như vậy làm mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nếu làm lớn chuyện này lên nữa sẽ rất khó giải quyết ổn thỏa.

Không phải Mạnh Nhạc Nhạc không muốn xử lý người nào đó, chỉ là bây giờ cô cũng cần phải cân nhắc xem bản thân cô có thể làm được đến trình độ nào, yêu cầu quá khó sẽ chỉ chuốc phiền phức cho Trần Kiến Bạch, huống chi Tề Ngọc vẫn còn đang dạy trong trường.

Hơn nữa, tuy rằng thư ký Cao khéo đưa đẩy thế này làm cô rất không thích, nhưng xác thật họ vẫn chưa làm gì có lỗi với cô, nhiều lúc họ cũng chỉ là người nghe lệnh làm theo mà thôi.

Trong trường cũng không phải không có giáo viên và bạn học tốt của cô, nếu công khai mọi chuyện, để họ phải đối mặt với phê phán của xã hội, đối mặt với bạo lực trên mạng, đó thật sự là kết quả cô muốn sao?

Giống như lời thư ký Cao nói, trường học là gốc rễ của mỗi học sinh, ai cũng đều hy vọng nó sẽ càng ngày càng tốt hơn, cho dù không hài lòng, thì cũng chưa chắc phải một gậy đánh chết.

Trần Kiến Bạch không ngốc, trái lại, anh cực kỳ thông minh, lúc này làm gì còn không hiểu diễn biến của câu chuyện nữa, ánh mắt anh khi nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc ánh lên vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn sang mấy người Viện trưởng Dương lại biến thành lạnh băng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện