Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 39: Truy Sát Thất Bại


trước sau

Advertisement

Cô vứt khẩu súng xuống dưới đất rồi vội vã chạy đi nhưng không phải chạy ra ngoài mà là chạy vào trong bóng tối ấy. Garrick híp mắt nhìn theo dáng vẻ khập khiễng của cô đang tự chui đầu vào rọ, một vài tên đứng cạnh hắn định đuổi theo cô thì bị cản lại:

"Không cần đuổi theo vội cô ta không chạy thoát được đâu"

Garrick nở nụ cười tà ác dường như đã biết chắc cô sẽ không thoát được nên hắn mới thản nhiên như vậy.

"Chia ra tất cả các nơi xung quanh nhà kho này nếu gặp cô ta một phát bắn chết cho tôi"

"Vâng"

Đám đàn em của hắn rầm rộ chạy đi. Garrick cất súng vào người mỉm cười:

"Để thời gian cho cô trốn cũng đủ rồi, trốn cho kĩ đấy Tô Dịch Nhi"

Máu trên cánh tay của cô với chân càng lúc càng chảy nhiều cô kiệt sức ngã quỵ bên cạnh một thùng hàng bằng sắt để tránh bọn chúng. Trên trán của cô đã đổ mồ hôi hột, gương mặt xanh xao cơ thể yếu đến trầm trọng. Tuy vậy cô vẫn cố kìm nén đau đớn xé rách áo để buộc chặt lấy vết thương.

Cách này chỉ kìm hãm được một lúc chứ không lâu dài trước khi bọn chúng tìm thấy cô phải rời khỏi đây. Cô ngó nghiêng xung quanh để tìm lối thoát nhưng không hề thấy dù chỉ là một cái lỗ nhỏ nào cả.

Máu ở vết thương đã để lại dấu vết trên đường chạy của cô, sẽ nhanh thôi bọn chúng sẽ tìm thấy cô. Bỗng dưng điện thoại của cô reo lên cô vội vàng bấm nghe cầu cứu. Cô cứ tưởng đầu dây bên kia là anh bèn vội vã nói:

"Nhà kho KR, Nam Thành... Em không trụ nổi nữa rồi"

Còn chưa kịp nói tiếp thì tay của cô vì dính quá nhiều máu nên đã làm rơi điện thoại xuống đất. Cô định nhặt nó nhưng người của chúng đã đuổi tới rồi.

"Mau chia ra, qua bên này tìm"

"Vâng"

Cô lại tiếp tục khập khiễng chạy tiếp. May sao nhà kho này tối nên bọn chúng sẽ không phát hiện nếu cô không phát ra tiếng động. Cô chạy ra ngoài muốn tìm một căn phòng trống để trốn một lát thì đột nhiên cô nghe thấy giọng của Garrick liền núp sau chiếc xe ô tô cũ gần đó.

"Ngô tiểu thư đừng tưởng người của tôi là tay sai cho cô. Chúng ta chỉ là quan hệ làm ăn có qua có lại" - Gã Garrick nghe điện thoại lớn giọng nói.

Ngô tiểu thư?

Là Ngô Tuyết Lan sao?

Cô không thể tin được Ngô Tuyết Lan lại có quan hệ với đám người Garrick.

"Lần trước đến cả một Tô Dịch Nhi cỏn con cô cũng không bắt nổi thì đừng có nói chuyện có qua có lại. Vô dụng"

Hắn tức giận cúp máy ngó nghiêng một lát rồi rời đi. Cô tựa người vào cửa xe thở hồng hộc, vết thương mỗi lúc một đau đớn. Cô nắm chặt hai tay, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ:

"Thì ra kẻ bắt cóc mình là Ngô Tuyết Lan"

Đột nhiên có giọng nói vang lên:

"Ai đang ở đó?"

Cô giật mình mím chặt hai môi lại không dám thở.

Chết tiệt, bị phát hiện rồi!

Hai tên áo đen cầm theo súng chĩa về hướng chiếc ô tô rồi bước từng bước chậm rãi đến đó. Bước chân của hai tên đó mỗi lúc một gần cô ôm chặt lấy vết thương đang rỉ máu nghiến răng không cho phép bản thân kêu lên. Trong lúc đối mặt với cái chết cận kề cô vẫn luôn cầu cứu anh:

"Lục Nam Thành, em trụ hết nổi rồi. Cứu em…Nam Thành..."

Đoàng! Đoàng!

Hai phát súng liên tiếp vang lên khiến cô giật mình đứng phắt dậy. Cô còn đang vui mừng vì nghĩ là anh tới cứu mình bèn lên tiếng:

"Nam Thành là anh sao?"

"Em không sao chứ Dịch Nhi"

Niềm mong mỏi của cô vụt tắt khi người đứng trước mặt cô là Giản Phong. Thì ra người vừa nãy gọi cho cô là Giản Phong chứ không phải anh.

"Giản Phong"

Giản Phong vội vàng chạy đến đỡ lấy cô trước khi cô kiệt sức mà gục xuống. Cô tựa người vào lòng Giản Phong thì thào:

"Là anh…tới cứu em sao?"

Giản Phong ôm chặt lấy cô nói nhỏ:

"Không sao rồi…"

Nói rồi cô ngất đi, cánh tay của cô chảy rất nhiều máu Giản Phong vội vàng cất súng đi bế cô chạy ra ngoài. May sao người của Garrick đã rời đi hết, có một số ở lại đã bị Giản Phong giải quyết.

[…]

Ở bệnh viện,

Sau khi băng bó vết thương thì tình trạng của cô cũng ổn định hơn. Giản Phong đau lòng nói với cô:

"Tại sao lại đến đó một mình? Tại sao không nói cho anh biết"

Cô cúi đầu xuống, gương mặt tội lỗi:

"Em xin lỗi. Lúc nhìn thấy tin nhắn của Giản Đan em đã quá kích mà…"

"Cho dù là quá kích hay gì đi nữa thì em cũng phải nói với anh chứ? Em cứ cho rằng bản thân sẽ giải quyết được tất cả, cho rằng mình mạnh mẽ nhưng cuối cùng thì sao? Nếu hôm nay anh không đến thì…thì…có phải là…em đã bị bọn chúng giết chết rồi không?"

Nhìn Giản Phong lo lắng cho cô cô cảm thấy vô cùng tội lỗi. Cô mỉm cười trong nước mắt:

"Cảm ơn anh. Mạng của em là do anh cứu cả đời này e là em khó có thể trả ơn"

"Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi"

Giản Phong định đứng dậy ra ngoài để nhường không gian cho cô nằm nghỉ thì đột nhiên nhớ tới khi nãy cô đã nhầm mình với Lục Nam Thành. Giản Phong quay lại hỏi cô:

"Em thế này Lục Nam Thành có biết không?"

Cô bỗng dưng chột dạ hai mắt to tròn không phản ứng. Tay cô nắm chặt lấy chăn lắc đầu:

"K…không!"

"Để anh gọi cho anh ta"

"…"

Cô thực sự muốn cản Giản Phong gọi cho anh nhưng trong thâm tâm lại không muốn như vậy. Cô muốn anh tới thăm mình, rất muốn!

Trong khi đó anh đang cùng ba mình, Ngô Tuyết Lan dùng bữa ở nhà hàng 5S. Ngô Tuyết Lan vừa gọi điện cho Garrick bị hắn ta chửi một trận bèn cảm thấy hậm hực và khó chịu. Thấy nét mặt Ngô Tuyết Lan không được vui cho lắm ba anh bèn chủ động hỏi cô ta:

"Tuyết Lan. Gọi con đi ăn cùng với Nam Thành cảm thấy không vừa ý sao?"

Ngô Tuyết Lan chột dạ bèn tươi cười trở lại. Ả nhìn anh đáp:

"Đâu…đâu có bác Lục. Con rất vui vì được đi ăn cùng bác và anh"

Anh tỏ ra không thèm quan tâm đến lời nói của Ngô Tuyết Lan mà chỉ chăm chăm ăn uống. Thi thoảng anh lại để ý điện thoại cứ như đang đợi cuộc gọi từ ai đó…

"Tô Dịch Nhi, sao em vẫn chưa gọi cho anh"

Ngô Tuyết Lan nhìn bộ dạng bồn chồn của anh thì cũng đoán được phần nào anh đang nghĩ gì. Cô ta vừa ăn vừa mỉm cười trong bụng:

"Lão già kia nói mình vô dụng vì để Tô Dịch Nhi chạy thoát một lần không biết lần này hắn có trừ khử được cô ta không?"

Đột nhiên điện thoại của anh reo lên anh vội vã bắt máy:

"Alo, Dịch Nhi..."

Vì tưởng cô gọi nên anh có hơi vô ý không nhìn xem là ai gọi tới.

"Là tôi, Giản Phong đây. Đến bệnh viện F chút đi, Dịch Nhi đang ở đây"

Nghe cô đang ở bệnh viện anh lập tức đứng dậy.

"Con xin phép đi trước"

Ba anh thấy anh đùng đùng bỏ đi như vậy rất giận:

"Lục Nam Thành con…"

Anh chạy đi rất nhanh. Thấy bộ dạng hấp tấp của anh Ngô Tuyết Lan đâm ra lo lắng. Ả ta nghiến răng:

"Chả lẽ là Tô Dịch Nhi? Lão già kia vẫn chưa giải quyết được cô ta sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện