Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Em Là Của Anh [5]


trước sau

5.

Ba giờ sáng, Vương Nguyên nhuyễn mềm ngồi trong lòng nam nhân, xung quanh là bồn tắm hơi nước mù mịt, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt sinh lý dính lên má bị hắn liếm đi, trên người dấu hôn trải dài phủ khắp nơi, đặc biệt là đùi trong hầu như không còn màu da ban đầu. Hai đầṳ ѵú sưng tấy bị chạm vào vừa đau vừa ngứa, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cậu nhịn không đươc vặn vẹo thắt lưng, mỗi lúc như vậy, vật chôn trong cơ thể sẽ tà ác đứng lên, nhắc nhở một đêm làʍ ŧìиɦ cuồng loạn.

"Bây giờ chỉ cần thế này..." Hắn bóp nắn đầṳ ѵú, cười cười nhìn tiểu Vương Nguyên run rẩy bắn tinh, cố ý đỉnh đỉnh thân dưới, nghe cậu khàn khàn nức nở mà vui vẻ không ngừng: "Em đúng là báu vật..."

Vương Nguyên ổn định hô hấp, run rẩy liếc hắn: "Trước kia...trước kia...a...anh, anh từng làm với người khác... á...chậm một chút..."

"Bảo bối, em nghi oan cho tôi."

"Thế nhưng...người kia...ưʍ. Đừng...dừng lại..."

"Đừng dừng lại?" Tên vô sỉ liếm gáy cậu, vuốt ve bảo bối trong lòng: "Không có thế thân gì hết, em chính là em, người tôi thích cũng chỉ có em. Yêu cầu của tôi rất cao, em là người đầu tiên khiến tôi mất không chế, động dục mọi lúc mọi nơi..."

"..." TMD...: "Việc của Lâm thiếu...ưʍ...a...a...đừng...a a..."

"Trên giường không cho phép nói tên thằng khác, anh sẽ ghen. Em yên tâm, tôi có cách xử lí của tôi, sẽ không chết người." Hắn vui vẻ hỏi: "Em đang lo chồng em bị mưu hại hả?"

Chồng cái con khỉ!!

Vương Nguyên không còn sức để nói, cả đêm bị yêu thương quá độ khiến tinh lực bì tẫn, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.

"Hôm nay đúng là làm đến tận hứng." Vương Tuấn Khải ôm bảo bối đặt lên giường, hôn hôn tiểu huyệt đỏ hồng đã bị làm đến không khép lại được, lại hôn hôn trán cậu, kéo chăn nhìn cậu ngủ say.

Hắn cười ngu, trèo vào chăn quấn chặt bảo bối, nhắm mắt: "Ngủ ngon."

...

"Lão đại đâu?"

"Còn đang làm việc."

"Hoắc, lão đại thật là hạnh phúc a~"

"Àiii, người ta cũng mất cả đống tâm tư rinh bà xã về nhà, có thể không hạnh phúc sao?"

Hai thủ hạ nhìn nhau cười bỉ, đồng loạt phân phó đàn em canh gác cho chặt. Phòng ngủ cách âm rất tốt, nhưng lúc này tường vừa được đổi thành kính một chiều, chỉ có một lớp mành vải che khuất, chỉ bên trong mới nhìn thấy bên ngoài.

Dưới giường một mảnh hỗn độn, trên giường xuân sắc vô biên.

Đã hai tháng kể từ khi xác nhận tình cảm của hai bên cho nhau, mỗi đêm Vương Nguyên đều bị đè ra này nọ í é nhưng hắn không có quá phận, hiện tại đột nhiên hóa sói giữa ban ngày, mới mười giờ sáng đã xồng xộc chạy vào phòng ép cậu tuyên dâm.

Tiết tháo của cậu theo đó bay luôn không hẹn ngày trở lại.

Cậu quỳ trên giường, chôn mặt vào gối, cảm nhận quái vật liên tục ra vào người mình tạo ra từng đợt kɦoáı ƈảʍ, cả người cuốn theo rong ruổi cảm giác bị chinh phục, chỉ cần người phía sau liên tục sáp nhập đưa đẩy cậu đã cảm thấy hưng phấn mà tiết ra.

"Um...um.." Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy cố giải tỏa tê dại kɦoáı ƈảʍ, tay che miệng kìm nén tiếng rêи ɾỉ mê người, tóc hơi dài dính bết vào mặt phiếm hồng, chính là hình tượng tiểu mỹ nhân yếu ớt.

Càng lên cao trào, cậu càng phóng túng, nức nở đong đưa mông tham lam đòi hỏi va chạm kịch liệt từ hắn. Cậu chống tay ngồi dậy, vòng tay ra phía sau ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu phát ra âm thanh không rõ âm tiết. Hắn đẩy mạnh thắt lưng, luật động mạnh mẽ mưa rền gió dữ, sau cùng khi cậu chịu không nổi bắn tinh thì đồng thời một cỗ dịch lưu nóng rực tiến thẳng đến điểm mẫn cảm.

Vương Nguyên vô lực tựa trong lòng hắn thở dốc, cảm nhận vật nóng sau khi bắn xong liền rục rịch cứng trở lại, không khỏi gườm gườm trừng Vương Tuấn Khải.

Hắn phì cười, nhỏ giọng kề sát tai cậu: "Bảo bối, kêu cho tôi nghe, tôi muốn nghe em kêu, tiểu lẳng lơ, tôi biết em rất thích bị làm..."

Cậu ngạo kiều liếc hắn, đợi cả hai rơi vào vòng trầm luân mới thì mỉm cười nguy hiểm.

"Ưm, á, chỗ đó, mạnh hơn...a..a...mạnh hơn nữa..." Cậu lắc lư người kẹp lấy cự vật, theo yêu cầu của hắn mà thỏa sức rên la: "Uhm...a. a...Đúng, đâm vào...a..."

Miệng không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, mông cắn chặt cự vật đẩy kɦoáı ƈảʍ lên tận cùng, có điều, lần này lão đại hắc bang thực sự tính sai rồi.

Vương Tuấn Khải ngốc lăng nhìn bảo bối trắng trợn khiêu khích hắn, mà chính hắn cũng bị khiêu khích, kết quả cậu em nhỏ của Vương Nguyên còn chưa có động tĩnh thì huynh đệ hắn đã bại trận, bạch dịch bắn thẳng vào nơi trong cùng mà hắn vẫn còn đang ngây ra.

Cự vật ỉu xìu rời khỏi huyệt động, dịch trắng đục chảy dọc xuống đùi cậu, Vương Nguyên nhíu mày dùng tay nơi lỏng cửa động, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhanh chóng
tràn xuống giường. Cậu túm khăn giấu lau lau qua loa, sau đó cứ y nguyên thân người không mảnh vải ngồi trên giường bắt chéo chân nhìn hắn.

"Anh đã nói nếu tình hình này xảy ra, tôi sẽ được miễn ba ngày."

"..."

Sau cùng, thủ hạ khiếp hãi nhìn lão đại thở dài ra ngoài, bấu nhau rủ rỉ: "Lẽ nào bảo bối của lão đại lại dở chứng?"

"Chắc không phải chứ."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn thủ hạ, bước xuống tầng hầm.

Lâm thiếu nhìn hắn, tự nhiên gọi: "Lão đại."

"Thế nào?"

"Anh tới xem."

Vương Tuấn Khải giương mắt nhìn bốn người bị trói trên tường, bọn người này có nam có nữ, đều đã lớn tuổi, mặt mũi không tính là xảo trá, nhưng nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền sợ hãi.

Thủ hạ đặt cái ghế xuống, hắn không ngồi mà chỉ huy thủ hạ mang một người tới. Vương Tuấn Khải đút tay vào túi, bắt đầu thẩm vấn:

"Biết một người tên Vương Nguyên không? Tao rất ghét nó."

Bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng khai ra sự việc hại chết cha mẹ ruột của Vương Nguyên, còn bày tỏ thái độ nếu hắn thả bọn họ ra, Vương Nguyên cam đoan không sống tới ngày mai.

Vương Tuấn Khải cười cười: "Mày nghĩ tao có thể bắt tụi mày, thì có thể bắt Vương Nguyên được không?"

".. Ách.."

"Nói cho mày biết." Hắn lau lau một lưỡi dao bén ngọt, ném cho thủ hạ: "Tao hiện giờ là người yêu của em ấy, tốt nhất là mày nên an phận đi. Six, xử lí."

Bỏ lại một câu thờ ơ, Vương Tuấn Khải bước ra khỏi tầng hầm, không cần nghe tiếng hét tê tâm liệt phế bên trong. Thủ hạ sùng bái nhìn theo bóng lưng khuất dần, siết chặt tay, chỉ dùng một chiêu này đã có thể để bọn chúng không đánh mà khai, đây mới chính là lão đại!

Vương Tuấn Khải đến phòng ngủ, chỉ thấy Vương Nguyên ngồi trước bàn vi tính đăm chiêu, ngoắc ngoắc hắn: "Tới đây!"

Vương Tuấn Khải tò mò chạy qua: "?"

"Anh thích Disneyland hay Maldives? Polata? Hay Vạn Lý Trường Thành?"

"Em tính đi du lịch?"

"Uhm, hiếm khi có ba ngày nghỉ...." Vương Nguyên cảnh giác liếc hắn:"Tôi muốn ra ngoài chơi một chút..."

Vương Tuấn Khải bước tới ôm cậu: "Chẳng lẽ tôi là một chủ quản bóc lột nhân viên như vậy sao? Được rồi, em thích đi đâu cũng được, tôi sẽ đi cùng em."

Đến đó rồi cũng sẽ trải qua kỳ nghỉ trên giường thôi, có gì khác nhau đâu.

Ngày hôm sau, hai người xuất phát đến Maldives. Bỏ qua phong cảnh xinh đẹp và các yếu tố phụ khác, Vương Nguyên thực sự hứng thú với thiên đường mỹ thực ở đây, mỗi ngày đều đi loanh quanh tìm kiếm đặc sản, phía sau là cái đuôi tò tò đi theo. Mà Vương Tuấn Khải cũng không thực hiện kế hoạch lừa người lên giường như trong dự tính.

Lý do là, hắn phát hiện ra bảo bối của mình quá gầy, phải hảo hảo vỗ béo ôm mới thích. Quan trọng nhất là trông cậu rất vui vẻ, hắn không nỡ làm cậu tức giận. Quên đi, sau chuyến này hắn sẽ đòi cả lãi lẫn lời, làm cho cậu khỏi xuống giường luôn.

Tối ngày cuối cùng ở Maldives, hai người thuê một chiếc thuyền neo ở gần bãi biển, nướng BBQ làm tiệc ngủ, sau đó đương nhiên là...

"Coi như đây là bù đắp cho sinh nhật của anh." Vương Nguyên đóng cửa khoang thuyền, chủ động ôm Vương Tuấn Khải hôn sâu, nhìn hắn vì lời hứa với mình mà nhẫn không làm, cậu tin tưởng người này thực sự tôn trọng tình cảm của họ.

Thuyền nhỏ lắc lư theo nhịp sóng, gió lướt trên mặt biển chờ ngày mới bắt đầu...

END

Truyện convert hay : Chí Tôn Trọng Sinh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện