Cắn Một Cái Có Được Không?

Câu Chuyện Thi Cử


trước sau

Đêm nay, vấn đề mất ngủ của Tiêu Tiểu Nam rốt cuộc cũng được giải quyết ổn thoả.

Sáng hôm sau, Tiêu Tiểu Nam trở về phòng của mình khá sớm, vừa mở cửa đã thấy cả căn phòng lạnh toát, bên trong cũng không có ai.

Đúng lúc đang thắc mắc, Tô Trúc từ đằng sau cũng tiến vào, "Tiểu Nam?"

Tiêu Tiểu Nam quay đầu lại, nhìn bộ dáng sống dở chết dở của Tô Trúc thì không khỏi kinh ngạc.

"Tối qua cậu cũng không về phòng?"

"Ừm, tớ sang phòng bạn." Tô Trúc gãi gãi đầu.

Thật may là đang trong giai đoạn thi cử, ban trực không có đi kiểm tra kí túc, nếu không cả hai đứa

chắc chắn sẽ bị trừ sạch điểm cả học kỳ luôn.

Tô Trúc cầm đồng phục trên tay, lết thân đi đến phòng tắm, "Tớ vào trước nhé?"

"À ừm, tớ cũng rửa mặt rồi, cậu không cần gấp." Tiêu Tiểu Nam đánh giá sắc mặt của Tô Trúc, da dẻ hồng hào, ánh mắt cũng mang theo chút ý xuân, ngược lại không giống như bị bệnh, nhưng tướng đi nhìn kiểu gì cũng có hơi sai sai.

Tiếng nước xã cắt ngang mạch nghĩ, Tiêu Tiểu Nam đem chuyện cần hỏi quăng ra phía sau, bản thân cũng thay vào một bộ đồng phục sạch sẽ.

Tiêu Tiểu Nam nhìn đồng hồ, quyết định đi học trước: "Một lát cậu nhớ khoá cửa."

Tô Trúc từ trong nói vọng ra: "Ừm."

Tiêu Tiểu Nam mang theo cặp sách, đi xuống lầu tìm Nguỵ Gia Lạc.

Nguỵ Gia Lạc đang đứng ở trước cổng kí túc xá, từ đầu đến chân truyền ra một loại ánh sáng rực rỡ của tuổi trẻ, vừa khí chất vừa cực kỳ bảnh trai.

Đó chính là suy nghĩ của Tiêu Tiểu Nam.

Vừa tính chạy đến, đột nhiên cả người đâm sầm vào một vật thể lạ, Tiêu Tiểu Nam nhíu mày ôm trán, ngẩng đầu lên mới biết thứ bị đụng vào chính là bả vai của một nam sinh.

Quan Bằng sáng sớm không biết gặp chuyện gì vui, ngũ quan cũng bừng sáng, hắn dùng thái độ dửng dưng của mình nhìn cậu: "Ê, đi đứng kiểu gì thế?"

Tiêu Tiểu Nam vốn không có thiện cảm với Quan Bằng từ ánh nhìn đầu tiên, cũng không quan tâm việc hắn khi không đứng như trời trồng dưới khu OB làm gì, chán ghét bỏ qua người này.

Nguỵ Gia Lạc cũng chứng kiến một màn này, mắt thấy Tiêu Tiểu Nam đang chạy đến gần, tạm thời thu lại địch ý, đối với cậu nói: "Đi thôi."

Tiêu Tiểu Nam ừm một tiếng, ngoãn ngoãn theo sau.

Buổi sáng có năm tiết thì hết ba tiết có lịch thi, buổi chiều còn phải kiểm tra thể thực hai tiết, đề thi ở trường Nhất Trung thì khỏi phải bàn, cực kỳ khó, mấy lớp năm nhất lần đầu chịu phải loại áp lực đau khổ này, không ngừng kêu than.

Tiêu Tiểu Nam cũng không ngoại lệ, nhưng đến môn thi thứ ba thì hoàn toàn bỏ cuộc.

Không cần nói, chính là môn toán.

Đừng ai nói với Tiêu Tiểu Nam rằng toán học chỉ cần áp dụng công thức là ra, nếu có lòng thì ít nhất cũng nên nói rõ là công thức nào mới được.

Nguỵ Gia Lạc chú ý đến đuôi bút sắp bị Tiêu Tiểu Nam cắn nát, đợi đến khi giám thị vừa quay lên, hắn nhanh nhẹn đổi tờ bài làm với người bên cạnh.

"???" Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác nhìn tờ giấy chi chít số trước mặt, một giây sau mới tiêu hoá được.

Biểu cảm trên mặt của Tiêu Tiểu Nam lúc này cực kỳ đa dạng, nhưng vì lòng tự tôn của chính mình, cậu khều khều bạn cùng bàn, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu, tớ suy nghĩ sắp ra rồi."

"Bạn nam bàn cuối, không được phép trao đổi bài!" Giọng của giám thị thánh thót vang lên, doạ Tiêu Tiểu Nam giật mình, cậu lặng lẽ thu người lại, bày ra tư thế đang hăng say giải đề.

Nguỵ Gia Lạc không xoay đầu, ánh mắt khẽ liếc sang vẻ mặt cứng ngắt của Tiêu Tiểu Nam, một lát sau mới đáp trả: "Chỉ lần này thôi, không sao."

Mấy câu cơ bản Tiêu Tiểu Nam đều đã giải được, còn lại đa số là các bài toán nâng cao, học bá có lẽ cũng sẽ mất chút thời gian để suy nghĩ, Nguỵ Gia Lạc vừa vặn giúp Tiêu Tiểu Nam điền thêm đáp án vào những ô còn bỏ trống, những câu đã làm rồi thì không có động đến nữa.

Kì thi tháng đầu tiên, thành tích mà tệ không khéo sẽ khiến cho tâm trạng của bé cưng xấu đi mất.

Một tiết bốn mươi lăm phút cuối cùng cũng đã trôi xong, Nguỵ Gia Lạc canh thời gian đổi lại bài làm với Tiêu Tiểu Nam, thuận lợi giúp cậu gian lận.

Giải lao năm phút, bọn học sinh vừa trải qua một kiếp nạn cứ như bầy ong vỡ tổ, quay lên quay xuống không ngừng trao đổi đáp án.

"Không xong rồi, chút chất xám còn lại của tui đã chạy theo môn toán mất rồi!" Lưu Minh quay xuống bàn dưới, lại hỏi tiếp: "Lớp trưởng, sắc mặt của cậu không tốt lắm, làm bài được không?"

Bạch Hoà Mai nghe thế thì cũng quan tâm, nhưng nghĩ lại thì ngồi bên cạnh cậu đã có một học thần, làm gì có chuyện làm bài không được chứ.

"Đều qua cả rồi, đừng nhắc tới nữa."

Tiêu Tiểu Nam được giải nguy, đôi mắt tránh né chuyển sang trên người Nguỵ Gia Lạc, "Ừm."

Nguỵ Gia Lạc vừa lúc cũng liếc mắt đến Tiêu Tiểu Nam, chỉ nghe cậu nói nhỏ: "Cảm ơn."

Vui vẻ trong mắt Nguỵ Gia Lạc rút đi hơn nữa, hắn không thích Tiêu Tiểu Nam đối với mình lại khách sáo như thế, trông rất xa cách.

Tiêu Tiểu Nam cũng không để ý ánh mắt của Nguỵ Gia Lạc, vào tiết rồi thì tự mình chăm chỉ.

Buổi chiều ngày hôm sau, lớp của Tiêu Tiểu Nam có hai tiết kiểm tra thể chất, đầu tiên là chạy bộ 100m lấy thành tích, sau đó là bấm giờ gập bụng.

"Vào vạch xuất phát, chuẩn bị." Thầy giáo thể dục dừng lại một chút, hô to: "Chạy — "

"Tiêu Tiểu Nam, mười ba giây, đạt."

Tiêu Tiểu Nam mới bắt đầu đã nhắm mắt nhắm mũi mà chạy, lúc vượt qua vạch đích cũng không tự chủ được đôi chân của mình, theo quán tính tiếp tục xông về phía trước.

Nguỵ Gia Lạc cũng đã đoán trước việc này, đứng ở vạch đích giang tay đón lấy Tiêu Tiểu Nam.

"A?" Tiêu Tiểu Nam bất ngờ kêu lên, vừa mới vận động nên thân thể nóng cực kỳ, hiện tại dán sát vào lồng ngực phập phồng của Nguỵ Gia Lạc thì không khỏi mất tự nhiên.

"Ổn định lại chưa?" Nguỵ Gia Lạc mặc kệ ánh nhìn hiếu kỳ của mấy bạn học, ôn nhu hỏi.

Tiêu Tiểu Nam điểu chỉnh hô hấp, nhanh chóng né khỏi người Nguỵ Gia Lạc, "Ừm, bao nhiêu?"

"Mười ba giây, đạt."

"Không phải tớ." Tiêu Tiểu Nam ngẩng đầu nhìn Nguỵ Gia Lạc, lại hỏi: "Của cậu?"

Nguỵ Gia Lạc chưa kịp mở miệng, Lưu Minh vừa chạy đến đã chen vào: "Mười giây, ngang bằng với vận động viên hàng đầu luôn, giáo thảo của chúng ta quá lợi hại."

Tiêu Tiểu Nam khá bất ngờ, tốc độ này hẵn là đã tiến bộ hơn lúc trước nhiều, trong lòng không tránh khỏi ngưỡng mộ.

Đi bên cạnh Lưu Minh còn có Hà Bảo cùng Bạch Hoà Mai, cả ba cũng đều đã hoàn thành xong bài kiểm tra đầu tiên, lần lượt kể ra thành tích của mình.

"Hà Bảo, thể lực cậu tốt thật." Mười giây, vậy là giống với Nguỵ Gia Lạc rồi, Tiêu Tiểu Nam không keo kiệt khen một câu.

Hà Bảo chỉ biết gãi đầu cười, Bạch Hoà Mai đứng bên cạnh cũng bồi thêm: "Hà Bảo cấp hai là học sinh ban thể dục đó, chạy giỏi nhất trường tụi này."

"Ồ, quá lợi hại rồi...A?" Tiêu Tiểu Nam gật gù, cánh tay đột nhiên kéo đi.

Nguỵ Gia Lạc không thích Tiêu Tiểu Nam khen người khác trước mặt mình, dứt khoát dẫn cậu đi chỗ khác, "Đến phần gập bụng rồi, đi thôi."

Dưới sân trường, lớp đầu xếp thành bốn hàng, nam nữ được phân ra rõ ràng, thầy thể dục mang theo còi, đi đến giữa sân thổi một hơi dài - Huýt — !!!

"Ba mươi giây đếm ngược, gập được bao nhiêu cái thì lấy thành tích bấy nhiêu, các cặp vào vị trí, xong lượt thì lại đổi bên."

Tiêu Tiểu Nam phối hợp dùng hai đầu gối đè lên mu bàn chân của Nguỵ Gia Lạc, lại sợ hắn bị đau nên không dám dùng lực, dường như là ngồi xổm.

Nguỵ Gia Lạc nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Tiểu Nam thì bật cười, "Cậu giữ chặt chân tớ chút."

"Ừm." Tiêu Tiểu Nam tay chân lóng ngóng, quỳ gối trên mũi giày của Nguỵ Gia Lạc, "Đau nhớ kêu."

Nguỵ Gia Lạc bị sự đáng yêu của Tiêu Tiểu Nam bất ngờ tập kích, xém chút nữa đã không nghe thấy tiếng còi của thầy giáo - Bắt đầu đếm ngược.

Thân hình của thiếu niên cao gầy, đều đặn không ngừng lên xuống, Nguỵ Gia Lạc đặt hai tay sau đỉnh đầu, một phần bắp tay chắc nịch ẩn sau lớp áo thể dục cũng dần hé lộ, cả người thiếu niên toả ra một loại hormone nam tính.

Tiêu Tiểu Nam nhìn cảnh đẹp trước mắt đến tâm bất động, khuông miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy, lặng lẽ đếm số lần cho đối phương.

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện