Câm

Chương 13


trước sau

27.

Chẳng ai màng quan tâm ngài thị trưởng có còn ở đó hay đã rời đi.

Thiếu gia bất thình lình làm nũng với nhóc câm khiến trái tim cậu lâng lâng mềm nhũn. Khóc lóc xong xuôi, cậu lặng lẽ ngồi dựa vào thiếu gia, áp trán vào mặt anh.

Đột nhiên thiếu gia rất không tự nhiên ho khan một tiếng, vuốt ve mái đầu nhóc câm, “Em mệt không? Tắm rửa không? Muộn thế này rồi có ngại không?”

Nhóc câm lắc đầu. Xúc cảm dào dạt ngập đầy trong huyết mạch khiến tim cậu đập điên cuồng không ngớt. Sau một hồi hết khóc lại cười, cả mặt sung huyết nóng bừng đỏ ửng.

Bình thường đến giờ này là cậu buồn ngủ rồi, nhưng hôm nay cho dù mí mắt trĩu nặng, cậu vẫn chưa muốn đi ngủ. Cậu muốn ở bên thiếu gia thêm một lúc nữa cơ.

Ôm trong lòng thân thể nhỏ bé nóng hôi hổi, vừa thơm lại vừa mềm như thế, thiếu gia vẫn giống như bao đêm trước, tận lực gắng sức kiềm chế dục vọng đàn ông trong mình.

Đồ khờ khạo này cứ hết lần này đến lần khác mở toang thân thể mình ra trao hết cho anh dễ như bỡn. Nhưng đối diện với nhóc câm ngây thơ chẳng chút đề phòng, thiếu gia trái lại càng thận trọng suy nghĩ. Anh muốn cho cậu một điều gì đó thực sự danh chính ngôn thuận.

Nhóc câm cũng cảm thấy chỗ nào đó của thiếu gia nóng lên. Cậu hiểu được chuyện gì đang xảy ra, từ lúc nhỏ cậu đã thấy nhiều rồi. Từ lâu gã buôn người đã không biết bao lần dùng tay, dùng miệng, dùng cả thứ kia, sờ soạng liếm láp chẳng sót chỗ nào trên cơ thể nhóc câm.

Sau khi cậu may mắn theo thiếu gia về nhà, việc đầu tiên anh làm chính là đi tắm rửa cho cậu. Dù vậy cậu vẫn cảm thấy mình bẩn thỉu, kì cọ xoa xát rất nhiều lần. Đam Mỹ Hay

Có những khi nước xà phòng dính vào vết thương đau tưởng chết đi, làm bắp đùi mãi vẫn không lành thì chớ, còn phiền thiếu gia phải đi mua thuốc bôi cho cậu.

Loading...

Xưa nay những việc phải cởi quần áo mới làm này toàn là cậu bị ép buộc. Gã buôn người kì thực chỉ thích đàn bà, chưa bao giờ làm đến cùng, vậy nên nhóc câm cũng chẳng biết phải chủ động thế nào.

Cậu không muốn làm theo gã, càng không muốn áp dụng những điều đó với thiếu gia. Cậu cố gắng lần lượt nhớ lại mấy lần thân mật cùng anh, hình như thoạt tiên đều là ôm này, kế đến thì hôn này, sau đó…

Sau đó chẳng làm gì hết, nhóc câm hơi ủ rũ nghĩ.

Chỉ gặm cắn miệng môi đã thích như vậy, cái thứ khiến gã buôn người kia mê đắm thì khoái lạc đến mức độ nào?

Đang yên ổn ngồi tựa vào ngực thiếu gia, nhóc câm nhanh chóng gục bờ vai ỉu xìu. Chả có chỗ mà học, phải làm sao bây giờ?

Thiếu gia phát hiện nhóc câm càng lúc càng giống như người bị rút xương, yếu ớt mềm oặt cuộn mình rúc vào lòng anh. Anh bảo cậu, “Mệt thì đi ngủ, mai tắm cũng được…”

Nhóc câm không đáp lại, thiếu gia coi như cậu ngầm đồng ý. Trên thực tế, nhóc câm không vui vẻ với lời đề nghị này cho lắm.

Hôm nay là một ngày trọng đại. Bao nhiêu sự kiện dồn dập kéo đến, rất nhiều sự thật đã phơi bày, rất nhiều hồi ức được khơi lại. Hẳn là nên làm gì đó chúc mừng.

Nhưng khuya rồi không thể đánh thức bà quản gia dậy làm cơm, mà ở trong nhà thiếu gia cũng cấm rượu. Nhóc câm suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định coi mình như món lễ vật dâng lên cho thiếu gia.

Thiếu gia vỗ về đặt cậu nằm xuống, xong đâu đấy đi tắm táp dập lửa. Lễ vật thành tinh từ giường bật dậy, tỉ mẩn bắt tay vào chọn lựa giấy bọc để đóng gói chính mình.

Treo trong tủ quần áo là sườn xám và váy áo mà thiếu gia dày công đặt mua về. Lần đầu tiên phải chăm lo cho người khác, thiếu gia đương nhiên chẳng có chút kinh nghiệm nào, toàn bộ trang phục đều cắt may theo dáng vóc gầy gò của nhóc câm lúc mới được nhặt về, để rồi sau đó anh lại ra sức vỗ béo cho cậu. Nhóc câm lục lọi tới lui, tìm thấy một bộ váy trắng gấp gọn gàng đặt trong góc tủ.

Chính là trang phục hồi cậu vừa mới tới đây được thiếu gia cho mặc, váy áo anh mua cho người bạn gái trước, —— Cơ mà còn chưa kịp đưa cho cô thì đã chia tay.

Thân váy thêu những đóa hoa nhỏ xinh xắn, so chất liệu mà nói vẫn thua bộ sườn xám ngắn ôm sát tinh xảo của nhóc câm. Song có thể coi đây là món đồ đầu tiên thiếu gia đưa cho cậu, cộng thêm có chút ghen tị trong thâm tâm, vậy là nhóc câm mặc chiếc váy lên người, còn phối hợp thêm đôi bít tất in hoa.

Kế đến, cậu đi thẳng vào buồng tắm.

28.

Buồng tắm nóng hầm hập tràn ngập hơi nước. Thiếu gia càng cố kiềm chế, tiếng thở dốc trầm thấp càng nồng đượm hương tình, rót vào lỗ tai mẫn cảm của nhóc câm.

Chân cậu khẽ run rẩy.

May thay trên đường vào đây cậu chưa từng phát ra âm thanh, tiếng ‘cạch’ nho nhỏ vang lên lúc mở cửa cũng bị tiếng xối nước ào ào nhận chìm. Thiếu gia tập trung làm việc riêng, không phát hiện cậu đến gần.

Nhóc câm cứ thế dán người lên lưng anh.

Những giọt nước trên cơ thể thiếu gia trượt từ cổ xuống vai, thấm đẫm cả bộ váy áo. Trên nền vải trắng bung nở từng đóa hoa sẫm màu. Mái tóc nhóc câm cũng ướt đầm, từng lọn tơi mềm rủ xuống trán.

“Em…”

Thiếu gia đang không mặc quần áo, chẳng ngờ nhóc câm lại đột ngột tiến vào. Anh cứng đờ cả người, lúng túng xoay lại. Nhóc câm từ chỗ dán mình lên lưng thiếu gia đổi thành dán lên lồng ngực anh.

Sợ nước tràn vào mắt cậu, thiếu gia gạt hết mấy lọn tóc trên trán nhóc câm, thuận thế nâng mặt cậu hướng lên trên, không để nửa thân dưới của mình lọt vào tầm mắt bé con trước mặt.

Thứ dưới thân mới ngỏng dậy chưa đầy nửa đường, trông thực sự xấu xí đáng sợ. Cả về thân thể dáng dấp lẫn về phương diện nọ, thiếu gia chưa từng có lúc kém tự tin vào bản thân. Tuy nhiên anh biết nhóc câm từng phải trải qua những gì, cho nên không thể không nghĩ ngợi, liệu bộ dạng này của anh có hù dọa cậu sợ hãi?

Vậy là thiếu gia cố gắng khắc chế nơi kia
nóng rực ngứa ngáy, chầm chậm bảo với cậu: “Em muốn đi tắm hả? Chờ thêm một lát, ta…”

Toàn bộ quá khứ đã bị nước mắt rửa trôi sạch sẽ, nhóc câm chẳng để ý lời anh, ánh mắt cậu rực sáng giữa màn sương trắng mờ mịt trong buồng.

Cậu nhón đầu ngón chân, bắt chước dáng vẻ thiếu gia khi anh lần đầu tiên hôn cậu, cũng gạt đi mấy sợi tóc ướt dính trên trán anh rồi chạm môi lên.

Bởi quá sức bất ngờ, đến mắt thiếu gia cũng chưa kịp nhắm. Nhóc câm sau đó hôn xuôi xuống mặt anh, hôn đôi mắt, chóp mũi, gò má. Làn da anh bỏng rẫy vì tắm nước nóng, nhóc câm ghé vào rồi lại lùi ra, cứ như vậy hôn chi chít lên khắp mặt thiếu gia.

Thiếu gia bị hôn đến choáng váng, chỉ nghĩ được một điều, hình như đây là lần đầu tiên nhóc câm chủ động hôn anh.

Anh sinh trưởng trong gia đình giàu sang, chưa từng thiếu thốn cái ăn cái mặc. Trước khi qua đời, mẹ cho anh yêu thương, dạy bảo những gì tốt đẹp nhất, cho nên anh không thể bỏ qua khi chứng kiến bà chịu nhục, kiên quyết rời bỏ nơi đáng lẽ là nhà. Em trai ốm yếu yểu mệnh, cho nên anh bỏ ra một khoản kếch xù để chăm nom những đứa trẻ côi cút trạc tuổi thằng bé. Ngoài việc thảng hoặc ra ngoài nhậu nhẹt cùng bằng hữu, thiếu gia chẳng có thói hư tật xấu nào. Bị thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng đòi người nhưng vẫn không chịu đưa cậu về, là bởi anh sợ nhóc câm chưa đủ sức chống chọi với những cơn dông tố khôn lường chốn kia…

Cứ như thế từng chuyện từng chuyện một, anh vốn không tin quỷ thần, cho nên cũng chẳng phải vì tích đức cho đời sau mà làm những việc này. Thế nhưng chính giờ phút này đây, anh rốt cuộc đã tỏ tường tất thảy. Ông trời sắp đặt mọi thứ là để anh trưởng thành như ngày hôm nay, bằng không anh lấy đâu ra phúc phận mà gặp được nhóc câm của anh trên đời?

Thiếu gia đỡ hai chân nhóc câm ôm cậu lên, giành lại quyền chủ động hôn. Thứ dưới thân anh dán lên bắp đùi cậu, những vết sẹo không lành cọ vào anh ram ráp. Thiếu gia thích như thế này. Anh giả vờ đột ngột buông tay, nhóc câm hôn anh mà hốt hoảng, vòng tay càng ghì siết, đôi chân ra sức kẹp chặt anh.

Không xong rồi.

Thiếu gia cắn liếm đôi môi nhóc câm, lửa thiêu trong lòng gầm thét như muốn xé nuốt tất cả.

Quần áo nhóc câm ướt sũng, mặc hay không mặc chẳng có gì khác nhau, cả người trơn tuột treo trên mình thiếu gia. Vòng eo thiếu gia săn chắc, bế nhóc câm chẳng hề hấn gì, hôn lâu đến mức cậu suýt thì ngất đi. Anh cởi bộ quần áo ướt của cậu, kéo khăn tắm bọc nửa người cậu lại rồi đi về giường.

Thiếu gia không còn dịu dàng nữa. Dịu dàng là biểu hiện tốt đẹp của lương tâm, tiếc rằng lương tâm của thiếu gia đã bị nhóc câm gặm sạch sành sanh. Đành phải làm thật nhiều điều ác vậy thôi.

Thiếu gia đặt nhóc câm ở trên giường, cúi xuống hôn lên bàn chân cậu. Bít tất cao đến tận đầu gối, cả hai người đều thấy vướng víu, lột ra vứt qua một bên. Chiếc tất viền ren nhăn thành một dúm nằm trơ trọi. Thiếu gia liếc qua một cái, quả là phải có nhóc câm mặc lên trông mới khác, so với lúc thường đẹp hơn gấp chục lần.

Mặt mũi nhóc câm đỏ bừng. Thực tế là mặt cậu đã ửng lên ngay từ lúc bước vào buồng tắm. Eo và hai chân cậu bị thiếu gia nâng lên cao, vật nhỏ dưới lớp quần lót màu mỡ gà cũng ngày một căng phồng. Cậu không biết mình đang mong chờ điều chi, nhưng cậu biết, bất luận là thứ gì thiếu gia chắc chắn sẽ cho cậu.

Thế nên nhóc câm không hề đòi hỏi. Chỉ có giây phút thiếu gia kề sát vào tai cậu, trầm thấp thủ thỉ hai từ “bé cưng”, cậu lặng lẽ rơi một giọt nước mắt. Đó xem như là cách cậu thể hiện với anh, rằng với những yêu thương đến muộn nhưng lại quá đủ đầy trước mặt, cậu thỏa lòng.

Trong cơn mê đắm, cậu hòa vào nhịp điệu dồn dập của thiếu gia cho đến khi trái tim cuồng loạn không dứt. Thiếu gia đảo mình, đặt cậu trên thân. Tóc anh ve vuốt cổ cậu, ngọt ngào ướt át như những chiếc hôn. Nhóc câm càng gắng sức ghì siết thiếu gia, thật chặt, thật sâu, muốn lưu lại xúc cảm này vĩnh viễn trên cổ.

Thiếu gia quá đáng lắm, cứ hết lần này đến lần khác tra tấn nhóc câm. Nào là bắt cậu chủ động một chút, nhẫn nại một chút, hạ eo xuống, siết chặt vào, đừng im lặng như vậy, cũng đừng hớp hồn anh bằng vẻ mặt mê người ấy nữa.

Nhưng nhóc câm hiểu rõ, không có một phút một giây nào thiếu gia ngừng yêu mình cả. Bởi khi một giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt cậu, thiếu gia nghiêng đầu, hôn lên lòng bàn tay cậu.

Truyện convert hay : Nhiếp Chính Vương Y Phẩm Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện