Lăng Vĩ Đình cười lớn khi thấy cô đã có đứa con Năm tuổi cùng người cũng gọi là chồng đây mà khi cùng chung giường thì lại giống như một đứa con nít biết xấu hổ như vậy,trông cô lúc này dễ thương vô cùng
Lăng Vĩ Đình kéo ít chăn của cô xuống để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ vô cùng vì xấu hổ
"Tiểu Vi chúng ta tổ chức thêm một đám cưới đi"
lời nói trong hoàn cảnh này của anh cũng thật thích hợp quá đi mà, anh cũng nhân lúc mà nói quá
Tiểu Vi lúc này không thể không ngồi dậy nói chuyện rõ ràng với anh
(Tiểu Vi vẫn choàng chăn nha)
"Đình có! có nhanh quá không "
Lăng Vĩ Đình sát lại người cô ôm cô vào trong lòng mình bình tĩnh nói
"không! đối với anh khoảng thời gian để anh có thể nói cho em câu này là quá lâu "
anh đã đợi cô đến năm năm để có thể nói với cô điều này, anh không thể đợi thêm được nữa, anh không muốn anh rời xa cô một chút phút giây nào nữa
Tiểu Vi đôi mắt ngạc nhiên rồi lại ánh lên sự vui vẻ mỉm cười dựa vào lòng anh không muốn rời,cô hạnh phúc nói
"vậy anh tính khi nào sẽ tổ chức "
Lăng Vĩ Đình đối với chuyện này thật sự anh đã có dự kiến trước rồi, anh chỉ là đang đợi câu nói này của cô mà thôi
"mai,ngày mai luôn "
Lăng Vĩ Đình ôm thật chặt cô trong lòng không muốn buông, nhưng Tiểu Vi thì bất ngờ,cô không nghĩ rằng anh liền muốn ngày mai luôn, cô nhìn lên anh hỏi lại
"thật! anh có cần sớm như vậy không "
Lăng Vĩ Đình hận không thể tổ chức luôn hôm nay chứ chẳng ngày mai, anh muốn nhanh chóng đem cô đi dấu làm của riêng cho mình
Tuy anh đã thay đổi đi rất nhiều nhưng cái tính muốn chiếm hữu vẫn còn dư âm lại không thể nào thay đổi, anh cũng không muốn thay đổi, anh muốn cô mãi mãi là của anh, chỉ riêng mình anh mà thôi
"anh