Cấm Động Tâm

86: Muộn


trước sau

Advertisement


Một bữa cơm, Giang Ngu lại ăn đến không biết mùi vị gì.

Rõ ràng là ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không khí được Văn Nhược Huyền kéo xuống cũng phi thường nhẹ nhàng sôi nổi, nhưng cô ấy lại cảm thấy có một cổ cảm xúc bị đè nén nói không nên lời.

Cô ấy có thể cảm nhận được Văn Nhược Huyền rất cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Trình Tô Nhiên, cũng có thể cảm nhận được Trình Tô Nhiên ở trước mặt Văn Nhược Huyền tự nhiên thả lỏng, mà bản thân, từ đầu đến cuối đều như người ngoài cuộc.

Cô ấy không có lập trường, không có tư cách quan tâm Nhiên Nhiên.

Đối với Trình Tô Nhiên mà nói, Văn Nhược Huyền là khuê mật là tri kỉ, mà cô ấy chỉ là kim chủ đã từng, một kim chủ ác liệt, tàn nhẫn, cũng chỉ là đối tác thương nghiệp hiện tại.

Giang Ngu bỗng nhiên cảm thấy dường như bản thân đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Có cái gì đó đang từ nơi cô ấy rời đi, giống như nước từ trong bình thủy tinh vỡ vụn chảy đi, xé rách cửa miệng của cô ấy, thần kinh của cô ấy, trái tim của cô ấy, lưu lại một trận so với một trận càng kịch liệt đau đớn hơn....!
Sau khi cơm nước xong, ba người lại hàn huyên trong chốc lát nữa, định ngày chính thức gặp mặt, ký hợp đồng.

"Nhược Huyền, cậu về công ty trước đi, mình tiễn Giang tổng trở về." Lúc chuẩn bị rời đi, Trình Tô Nhiên đi tới bên người Giang Ngu nói.

"Được," Văn Nhược Huyền gật đầu, "Trở về văn phòng thì nhớ ngủ trưa một lát."
"Ừm ừm."
Trình Tô Nhiên nhấp môi cười, nhìn theo nàng rời đi.

Trong phòng rộng rãi lại yên tĩnh.

"Giang tổng....." Trình Tô Nhiên xoay người, mặt mang nụ cười mỉm nhìn Giang Ngu, "Cảm ơn chị đã giao nghiệp vụ cho tôi."
Trong lòng Giang Ngu tràn đầu chờ mong, cho rằng cô sẽ nói với mình lời tư mật gì, nhưng khi nghe thấy một câu kia, phân chờ mong này lại nặng nề ngã trên mặt đất, rơi vỡ dập nát.

"Không phải giao." Cô ấy chịu đựng đau đớn bên trong lồng ngực, miễn cưỡng cười cười.

"Là em cùng nhân viên của em dùng thực lực giành được."
Con mắt Trình Tô Nhiên hơi lượng, tựa hồ như không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ nói như vậy, cường thế đâu? Cao cao tại thượng đâu? Diễn xuất của kim chủ đâu? Đến tột cùng người trước mắt có phải là Giang Ngu mà cô từng biết không, hay là tâm thái của bản thân trước sau vẫn không thay đổi.

Giờ phút này cô lại cảm thấy có chút không quen biết Giang Ngu.

Giống như đã thay đổi, lại giống như chưa từng thay đổi.

"Đi thôi." Giang Ngu cất bước đi về phía trước.

Trình Tô Nhiên theo sau, đi ở bên cạnh, ở trong tiếng tạm biệt của người phục vụ tiến vào thang máy.

Vừa lúc thang máy cũng trống không, trong không gian nhỏ hẹp bịt kín chỉ có hai người, nặng nề lại yên tĩnh, trong không khí tràn ngập hương thơm u lãnh của hoa diên vỹ.

Mùa hương quen thuộc tựa như một cái nút kích hoạt, Trình Tô Nhiên ngửi được càng nhiều tim lại đập càng nhanh....!
"Nhiên Nhiên."
Giang Ngu đột nhiên lên tiếng, Trình Tô Nhiên giật mình một cái, không lên tiếng, chờ cô ấy nói xong.

"Em và Văn tổng ở cùng một chỗ sao?"
"Ừm, chúng tôi hợp thuê một căn hộ." Vốn dĩ không nghĩ trả lời, nhưng xem xét đến việc tới lui hợp tác, nói cho Giang Ngu biết cũng không sao, rốt cuộc cũng không xem như chuyện gì quá riêng tư.

Giang Ngu thong thả mà hít một hơi thật sâu, nỗ lực bảo trì bình tĩnh: "Thuê ở nơi nào vậy?"
Trình Tô Nhiên không nói.

Đây là riêng tư.

Giang Ngu hiểu rõ, thức thời không truy vấn.

Thang máy ngừng lại ở tầng một.

Hai người trước sau đi ra ngoài, tài xế đã ở ngoài cửa lớn chờ sẵn, Giang Ngu đi đến cạnh xe, cũng không có lập tức kéo cửa ra mà là quay đầu liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái.

Môi cô ấy giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn là không nói gì cả.


"Giang tổng....."
Ngay lúc Giang Ngu muốn lên xe, Trình Tô Nhiên gọi cô ấy một tiếng, cô ấy sửng sốt, nghi hoặc quay đầu.

"Váy rất đẹp."
Cả buổi chiều, Giang Ngu trôi qua đến mơ màng hồ đồ, trong đầu toàn bộ đều là cảnh tượng buổi trưa, cưỡng ép bản thân đến công ty mở một cuộc họp ngắn, trước khi trời tối trở về nhà.

Cả ngày hôm nay Bạch Lộ đều không có phiền cô ấy.

Ánh mặt trời dần dần nghiêng về phía tây.

Trong nhà vẫn như cũ trống trãi quạnh quẽ, chỉ có dì giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Tiểu Chu ở phòng khách quét tước.

Bước chân Giang Ngu nhẹ bẫng mà đi qua, đem bản thân ném trên sô pha, "Bạch Lộ đâu?"
Động tác cầm chổi quét của Tiểu Chu dừng lại, nói: "Cô ấy đẩy rương hành lý đi rồi, nói là trở lại Paris."
Hửm?
Giang Ngu ngạc nhiên, lại hỏi: "Đi khi nào?"
"Chắc khoảng hơn hai giờ chiều nay ạ."
"Em ấy có nói gì không?"
"Không có."
"....."
Giang Ngu lấy điện thoại ra, điểm tiến vào Wechat, trong danh sách đều là những tin nhắn mới nhất chưa đọc, khung chat với Bạch Lộ không biết đã trôi xuống nơi nào, lướt xuống nửa ngày mới tìm được.

Lần gửi tin nhắn mới nhất là hai ngày trước, Bạch Lộ gửi sang một bức ảnh chụp, cô ấy khen một câu đẹp, cũng không thấy trả lời nữa.

Mãi cho đến hiện tại vẫn an an tĩnh tĩnh.

Trước kia Bạch Lộ vô luận đi nơi nào đều phải nói cho cô ấy biết, liên tục gửi tin nhắn đến khi cô ấy không muốn trả lời nữa mới thôi, tháng trước đi Paris cũng gửi cho cô ấy một cái tin nhắn, hiện tại lại vô thanh vô tức mà chạy lấy người, không biết lại nháo tính tình gì.

Tháng 9, 10 là tháng của quý thời trang xuân hè, trong vòng phá lệ bận rộn, nhóm người mẫu là bận nhất, lúc này trở về công tác cũng là chuyện rất bình thường.

Được rồi.

Không phiền cô ấy cũng vừa lúc, được thanh tịnh.

......!
Ăn xong bữa tối, tắm xong, Giang Ngu đem bản thân nhốt ở trong phòng.

Trở lại khu vực an toàn thuộc về chính mình, rốt cuộc cũng có thể dỡ xuống phòng bị vốn có, cô ấy nằm liệt ở trên giường, ngưỡng mặt nhìn trần nhà, ánh đèn ở trên đỉnh đầu quá sáng, so với một màn trên bàn cơm trưa nay còn muốn chói mắt hơn.

Nhiên Nhiên ở trước mặt Văn Nhược Huyền thả lỏng như vậy, tự tại như vậy, giống như một Nhiên Nhiên mà trước nay cô ấy chưa từng quen biết.

Nhưng cô ấy thực sự có quen biết, có hiểu hết một Trình Tô Nhiên chân thực sao?
Trước kia, bị trói buột ở trong quan hệ bao dưỡng, cô ấy có được tuyệt đối quyền uy của kim chủ, Nhiên Nhiên ở trước mặt cô ấy nhỏ yếu, hèn mọn, bị một tờ hiệp ước giấu đi chân thật bản thân mình, cô ấy làm sao có thể thấy được.

Hiện tại, quan hệ bao dưỡng sớm đã giải trừ, cô ấy bắt đầu muốn nhận thức, muốn hiểu biết phần chân thật đó của Trình Tô Nhiên, lại là đã muộn.

Chỉ là nhiều năm như vậy rồi cô ấy trước sau vẫn không quên....!
Nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại, mí mắt trên dưới của Giang Ngu bắt đầu đánh nhau, chống tay duỗi qua tắt đi đèn lớn, trong phòng tức khắc lâm vào bóng đêm.

Mấy năm nay giấc ngủ của cô ấy đã chậm rãi khôi phục, không cần phải dùng melatonin để điều tiết nữa, cũng sẽ không gặp ác mộng nữa, chỉ cần không ở trong không gian bịt kín tối đen, tình huống vẫn sẽ luôn ổn định.

Đêm dần sâu, mọi thanh âm đều yên tĩnh lại.

"Chị, em có đẹp không?" Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hoa đứng ở trên thảm cỏ, uyển chuyển nhẹ nhàng mà xoay một vòng, lúm đồng tiền ngọt ngào linh động mê người.

Giang Ngu ngâm ngâm gật đầu cười, tiến lên ôm lấy cô, hôn hôn phiến môi mềm kia, "Nhiên Nhiên là xinh nhất."
Trong lòng ngực là ôn hương mềm mại, nhiệt độ cơ thể cô gái nhỏ nóng bỏng, đôi tay của cô ốm lấy cổ cô ấy, thoáng nhón chân, cũng ở bên môi cô ấy hôn một cái, "Em thích chị."
Lồng ngực Giang Ngu nhộn nhạo, đang muốn nói chuyện, cô gái nhỏ đột nhiên lại đẩy cô ấy ra.


"Nhưng mà chị lại không thích em....."
"?"
"Chị, em không phải chim hoàng yến, em không cần phải nghe lời chị.

Lúc trước chị sợ em yêu chị, hiện tại em đem nó trả lại cho chị."
"Nhiên Nhiên?"
Giang Ngu ngơ ngẩn mà đứng ở chỗ cũ, cô gái nhỏ cách càng ngày càng xa, cô ấy vươn tay, lại chạm không đến, cô ấy muốn đuổi theo, hai chân lại giống như bị đóng đinh tại chỗ, trơ mắt nhìn cô gái nhỏ biến mất ở trước mặt......!
"Nhiên Nhiên!!"
Giang Ngu đột nhiên mở mắt ra, ám nhược ánh đèn ánh vào trong đáy mắt.

Nguyên lai chỉ là một giấc mơ.

Cô ấy thở phì phò, đẩy con thỏ mềm như bông ở trong lồng ngực ra, bò ngồi dựa vào đầu giường, hô hấp dần dần bình phục.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô biên.

Trái tim lại giống như bị đào rỗng, một cổ cảm giác mất mát thật lớn nảy lên trong lòng.....!
Bắt đầu từ 5 năm trước khi cùng Trình Tô Nhiên tách ra, liền thường xuyên ở trong đêm khuya tĩnh lặng bị cô tịch trống rỗng nuốt chửng, lúc đầu có thể lựa chọn tình nhân để giải quyết, sau đó bản thân cũng chán ghét, càng ngày càng nghiêm trọng.

Gặp lại bất quá chỉ là hoàn toàn đem ngọn lửa kia đốt cháy bừng lên.

Cô ấy có lẽ.....!
Là thích Nhiên Nhiên rồi.

Yên lặng ngồi hồi lâu, Giang Ngu chống thân thể xuống giường, kéo ngăn tủ ở phía dưới cùng ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp trong suốt.

Cô ấy đem cái hộp đặt ở trên bàn, mở đèn lên.

Trong phòng cũng sáng lên, mô hình tàn khuyết đứng yên ở trong hộp, sàn chữ T, xích đu, cô ấy, sinh động như thật, nhan sắc vẫn như cũ tươi đẹp, chỉ là rốt cuộc vô pháp khôi phục lại bộ dáng như lúc ban đầu.

5 năm này, từ nếm thử chữa lại đến nhiều lần càng thử càng bại, đến cuối cùng hoàn toàn từ bỏ, cô ấy nhận mệnh, đem nó phong ấn ở nơi không nhìn thấy được, miễn cho nhìn vật nhớ người.

Giang Ngu mở hộp trong suốt ra, cẩn thận vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ bộ vị bị quăng ngã hư kia.

[ chị, chị có thích không? ]
[ rất thích.

]
Trước mắt hiện lên khuôn mặt cô gái nhỏ, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ, tươi cười minh diễm động lòng người.

Cô ấy nhớ tới điểm điểm tích tích từng thứ một.

Nhiên Nhiên sẽ bởi vì cô ấy cười mà cảm thấy thỏa mãn, sẽ bởi vì trộm hôn được cô ấy mà cảm thấy vui vẻ rất lâu, sẽ bởi vì cô ấy nói thích cô nhất mà thẹn thùng đỏ mặt, sẽ vì giữ gìn cô ấy mà ở trên Weibo cùng người cãi nhau, sẽ vì muốn cho cô ấy cao hứng mà chuẩn bị quà sinh nhật sáng tạo khác người, sẽ vì cứu cô ấy mà nửa đêm một mình tiến vào núi sâu rừng già.....!
Vì muốn lưu tại bên người cô ấy càng lâu mà đem tình yêu của mình chôn

Advertisement
nhập ở trong đáy lòng.

Đây là những gì mà đến tận năm trước cô ấy mới hiểu được.

Giang Ngu nhìn mô hình tàn khuyết, hốc mắt nóng lên, có hơi nước từng úp ập lên.

Kỳ thật, người trái với hiệp ước là cô ấy, người động tâm là cô ấy, nhưng cô ấy lại cố tình thân thủ đẩy ra hết thảy.

Cô ấy mất đi Nhiên Nhiên.....!
Nước mắt ướt đẫm hốc mắt, mãnh liệt trào ra.

Giang Ngu buông lỏng mô hình ra, ngã quỵ ở trên giường, tùy tay ôm lấy một con thỏ bông, đem mặt chôn ở trong lớp lông xù đó, thấp giọng nức nở.


Thân thể khống chế không được mà run rẩy, chậm rãi cuộn tròn lại.

Bỗng giống như chết đuối, đôi tay ở trên đệm lung tung muốn bắt lấy thứ gì, sờ soạng, sờ đến điện thoại bên gối, run rẩy gọi vào dãy số của Điền Lâm.

Đầu bên kia vang lên thật lâu mới có người tiếp, thanh âm như vừa mới tỉnh ngủ: "Chị Ngu? Sao hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho em...."
Giang Ngu không nói nên lời, chỉ nức nở.

Nghe thấy thanh âm của người quen thuộc mới cảm giác được an toàn.

"Chị Ngu?" Điền Lâm nhận thấy không thích hợp, thanh âm lập tức cao lên một độ.

"Chị làm sao vậy? Chị đang ở đâu?"
"....."
Giang Ngu cắn chặt khớp hàm, cúp điện thoại, rơi lệ đầy mặt mà ngã trở lại trên giường.

Thanh âm nức nở kìm nén của cô ấy quanh quẩn ở trong bóng đêm yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, nước mắt đã khô, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, giây tiếp theo, cửa phòng bị mở ra, Điền Lâm vọt vào trong.

"Chị Ngu-----"
Theo ở phía sau còn có Tiểu Chu vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Giang Ngu giật mình một cái, ngồi dậy, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Điền Lâm.

"Em đi ngủ trước đi, nơi này giao cho tôi." Điền Lâm nhẹ giọng nói với Tiểu Chu, người sau mơ mơ màng màng gật đầu, đi ra ngoài.

Nàng đối thượng với ánh mắt dại ra của Giang Ngu, hoảng sợ, "Chị Ngu....." Tiến lên ôm lấy Giang Ngu, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Điền Lâm bị dọa đến không nhẹ, sau khi cúp điện thoại liền đuổi đến đây, trên người còn mặc áo ngủ đai đeo bằng ren gợi cảm, ra cửa vội vàng, chỉ khoác một kiện áo khoác mỏng.

"Không có việc gì...." Giang Ngu áy náy mà nhìn nàng, "Thực xin lỗi, đánh thức em rồi."
"Sao còn nói với em mấy lời này."
"......"
"Gặp ác mộng sao? Khóc thành như vậy."
Giang Ngu rũ mắt không nói.

"Chờ em." Điền Lâm đứng dậy, kéo cửa phòng đi ra ngoài, không bao lâu, lại cầm lấy một cái khăn lông cùng một ly nước tiến vào, thay cô ấy xoa xoa đôi mắt cùng mặt.

"Uống nước đi."
Giang Ngu nâng cái ly lên uống xong hai ngụm, đặt sang một bên, mềm như không xương dựa vào lồng ngực của nàng, như là đang tìm an ủi.

Hồi lâu mới mở miệng: "Điền Lâm....!Có phải em đã sớm nhìn ra rồi đúng không...."
"Chuyện gì?"
"Tôi cùng Nhiên Nhiên....."
Điền Lâm ngẩn ra, mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Từ lúc bắt đầu chị đã đối với cô ấy rất đặc thù, chính chị nghĩ lại một chút xem, hẳn là có thể cảm nhận được, sau đó em cũng nói qua với chị vài lần, chị đều nói không có.

Nhưng mà, có kim chủ nào lại đối với tình nhân tốt như vậy a."
Nói xong, thở dài một tiếng.

Giang Ngu dại ra hỏi: "Tôi đối với em ấy rất tốt sao?"
"Em cảm thấy khá tốt, so với những cô nương trước kia.

Lại so với những tên nam nhân biến thái trong giới giải trí....!A phi, không thể theo chân bọn họ đánh đồng."
"Nhưng mà tôi từng hung dữ với em ấy, từng đánh em ấy, tôi còn....."
"Bởi vì chị là kim chủ a." Điền Lâm nói đến đương nhiên.

Giang Ngu lại trầm mặc.

Bên trong phòng ngủ xuất hiện yên tĩnh quỷ dị.

Điều hòa từ từ thổi ra gió lạnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống tạo thành hình cung nhu hòa, thời gian phảng phất như đứng yên.

"Điền Lâm...."
"Ai, ở đây."
"Tôi không muốn lại làm kim chủ." Mũi Giang Ngu chua xót, lại nghẹn ngào.

Điền Lâm ôm chặt cô ấy: "Vậy liền không làm nữa."
"Tôi muốn Nhiên Nhiên."
"Vậy liền đi tìm cô ấy."
Giang Ngu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.


Đầu tháng chín thời tiết vẫn như cũ nóng bức.

Rất nhanh đã đến ngày hai bên công ty gặp mặt ký hợp đồng, Trình Tô Nhiên chuẩn bị đã lâu, đây là từ lúc công ty thành lập tới nay nhận được một bút đơn lớn như vậy, không thể để xảy ra sai lầm, quá trình liên quan đều được cô tự mình kiểm tra giám sát.

Cô cùng Văn Nhược Huyền dậy thật sớm, thay một bộ quần áo tương đối nghiêm túc, từ đầu đến chân đều được chuẩn bị không chút cẩu thả.

9 giờ đã đến công ty, kiểm tra các loại văn kiện, bố trí phòng họp, đúng 10 giờ, công ty đối phương một hàng năm người đúng giờ đã đến.

Ngoài Giang Ngu đi đầu ra, còn có ba nữ hai nam, bên phía Trình Tô Nhiên cũng có bốn người, trừ cô cùng Văn Nhược Huyền ra, còn có người của bộ phận phiên dịch và bộ phận thị trường, gặp mặt nhau hàn huyên khách sáo mấy câu sau đó mới tiến vào phòng họp.

Hôm nay toàn thân Giang Ngu đều mặc màu đen.

Áo sơ mi tơ lụa màu đen tay lửng, ở phía trước được thắt nút kết dài xinh đẹp, quần tây đen rộng thùng thình, hai chân thon dài, cả người trông có vẻ vô cùng nghiêm túc, chỉ có một đôi khuyên tai lục ngọc là trung hòa được một chút lạnh lẽo.

Ánh mắt Trình Tô Nhiên nhịn không được ngó về phía cô ấy.

Sau khi hai bên ngồi xuống, liền bắt đầu giao lưu trao đổi chuyện hợp tác lần này, ước chừng giằng co nửa giờ, không biết là bởi vì bút đơn này quá lớn, hay là bởi vì Giang Ngu, Trình Tô Nhiên mạc danh cảm thấy có chút khẩn trương cùng hưng phấn.

Tầm mắt của cô, tầm mắt của Giang Ngu, thường xuyên va chạm với nhau.

Đây là cảnh tượng mà trước kia Trình Tô Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới.....!
Cuối cùng sau khi ký xong hợp đồng cũng đã gần giữa trưa, hai bên đi đến nhà hàng đã đặt trước dùng cơm.

Hoàn toàn việc công xử theo phép công, không có bất luận lén lút giao lưu gì.

Buổi chiều 1 giờ rưỡi, Trình Tô Nhiên cùng Văn Nhược Huyền tiễn mọi người Giang Ngu, chân trước vừa trở về công ty, sau lưng đã nghe thấy nhân viên lễ tân bảo dì dọn vệ sinh trong phòng họp nhặt được một chiếc đồng hồ.

"Là đồng hồ gì?"
"Là cái này ạ."
Em gái lễ tân đưa vật trong tay qua.

Mặt đồng hồ màu bạc, thiết kế nhỏ gọn, trừ bỏ bên trong được khảm một vòng kim cương nhỏ vụn ra thì không có bất luận thiết kế dư thừa nào, có chút cũ, thoạt nhìn hẳn là đã dùng một khoảng thời gian dài.

Trình Tô Nhiên đặt ở trong tay, cẩn thận đoan trang, trong đầu đột nhiên hiện lên ký ức quen thuộc.

Đây là......!
"Patek Philippe, đồng hồ nữ sĩ, hẳn là vừa rồi một trong số các cô ấy làm rơi, điện thoại liên hệ nói với họ một tiếng đi."
"Mình đi liên hệ." Trình Tô Nhiên nắm lấy đồng hồ, cũng không quay đầu mà đi về hướng văn phòng.

Đồng hồ của Giang Ngu.

Cô đã từng nhìn thấy.....!
Trở lại văn phòng, Trình Tô Nhiên nhanh chóng đóng cửa lại, lấy điện thoại ra, điểm tiến vào danh bạ, kéo xuống đến khi nhìn thấy dãy số vừa mới lưu kia, nhưng lại sớm đã thuộc làu đến từng con số.

Hiện tại không phải là "Hoa trong gương, trăng trong nước" nữa.

Cô nhìn chằm chằm dãy số kia, sau khi do dự một lúc lâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống.

"Alo? Nhiên Nhiên?" Đầu bên kia rất nhanh truyền đến thanh âm.

Thấp nhu, mị hoặc.

Trình Tô Nhiên run sợ, cật lực duy trì thanh tuyến bình tĩnh: "Giang tổng, đồng hồ của cô rơi ở phòng họp."
"A?" Giang Ngu làm như nghi hoặc, "Sao em lại biết là của tôi?"
Trình Tô Nhiên rũ mắt xuống, trầm mặc một lát nói: "Tôi nhớ rõ chị từng mang."
Đầu bên kia không nói gì.

Không khí tựa hồ như cách một khoảng đọng lại.

Sau một lúc lâu, thanh âm Giang Ngu thấp nhu nhẹ tế lại lần nữa truyền đến: "Đúng rồi, không cẩn thận làm rớt, trễ chút nữa em có thể mang đến nhà giúp tôi không?"
"Hiện tại chắc chị vẫn chưa đi xa đâu, tôi để trợ lí lái xe đưa qua."
"Tôi đang vội, buổi chiều còn có một cuộc họp, không thể quay đầu, hơn nữa cái đồng hồ đó tôi phi thường quý trọng, để cho người khác đưa đến không yên tâm."
"......"
"Có thể nhờ Nhiên Nhiên không?"
Trình Tô Nhiên nắm chặt đồng hồ trong lòng bàn tay, trong mắt dường như hiện lên bất đắc dĩ, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
- --------
Editor:
Nghĩ cả ngày mà hông biết nên làm quả đầu nào ăn tết, nên thôi chắc mai tùy tâm anh thợ ( ̄ε ̄ʃƪ).

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện