Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương : 9


trước sau

Ngay khi Vu Duy Nam nói xong, căn phòng lần nữa trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, mọi người liền hướng về phía cô và Chu Diên Minh quan sát.

Giáo sư Tiền sửng sốt, lập tức bật cười, thấy hướng tình hình phát triển như vậy liền cảm thấy vui vẻ .

Một số thành viên trong nhóm thấy phản ứng của giáo sư Tiền như vậy, liền chế nhạo theo.

“Ông chủ, ông cũng thật là, thế mà lại “ hạ thủ vi cường”*!”

( Hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.)

Từ Quang Chí vừa cười, vừa nhét thịt bò vào miệng, nên nói chuyện có chút không rõ ràng.

Vương Tiểu Phi gắp một thìa rau xanh bỏ vào trong bát của mình, “Người đã kết hôn như cậu không có tư cách phát biểu, mau cút qua một bên đi!”

Những người khác nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Giáo sư Tiền giơ tay cắt ngang lời bọn họ: "Các cậu ăn nói cho cẩn thận vào! Chi Chi của chúng ta lớn như vậy, cũng chưa từng yêu đương lần nào. Da mặt cô ấy mỏng, không thể chịu được mấy trò đùa của các người."

Khuôn mặt của Hạ Thiên Chi đen lại, liền tranh thủ thời gian gắp thức ăn vào chén giáo sư Tiền, vừa nói: "Giáo sư, ngài mau ăn đi."

Giáo sư Tiền lại cười: " Ta nói Chi Chi, con cũng không cần chăm sóc ta, con nhìn học trưởng của con xem cũng chưa ăn được mấy đũa, đồ ăn đều bị con gắp cho ta hết rồi. "

Nghe lời của giáo sư Tiền nói liền nhìn về phía Chu Ngạn Minh, thấy trong bát của anh trống trơn. Chu Diên Minh ngồi bên cạnh cô, vừa rồi còn ân cần chăm sóc cô, mà cô lại gắp hết đồ ăn cho vào bát giáo sư Tiên, Chu Ngạn Minh cũng không ăn được gì nhiều.

Hạ Thiên Chi ngượng ngùng dừng mọi động tác lại.

Tuy nhiên, Chu Ngạn Minh cũng rất lịch sự gắp một miếng tôm bỏ vào bát của cô, nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng cho anh, anh đang giảm cân.”

Mọi người đều bật cười.

Hạ Thiên Chi lúng túng sờ chóp mũi, su đó liền không gắp đồ ăn cho ai nữa.

Ngược lại, Vu Duy Nam rất ân cần phục vụ đồ ăn cho Lục Diễn, một bên bận rộn, một bên giống như lơ đảng hỏi: "Tôi nhớ rằng năm ngoái, một số giáo sư sinh học tốt nghiệp nước ngoài muốn tham gia vào đội này, nhưng họ đều bị giáo sư Tiền từ chối. Cô Hạ chắc hẳn tài giỏi hơn người, mới khiến giáo sư Tiền quý trọng như vậy, đúng không? ”

Căn phòng lần nữa trở lại vẻ yên tĩnh.

Ý tứ của những lời này quá rõ ràng, ngang nhiên giẫm lên một cách bí mật, một câu nhẹ nhàng khéo léo đã kích động sự bất mãn của mọi người đối với Hạ Thiên Chi.

Mọi người ngồi ở đây đều là những người thông minh, có trình độ phong phú, có thể nói chỉ cần xuất ra một hạng mục cũng có thể giết chết Hạ thiên Chi trong vài giây. Vì vậy, giáo sư Tiền càng coi trọng Hạ Thiên Chi, bọn họ càng không hài lòng. Vừa rồi bởi vì giáo sư Tiền biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng điều này sẽ bị người khác chỉ ra, liền có chút ý vị thâm trường.

Hạ Thiên Chi sửng sốt, lập tức giải thích: "Cô Vu quá khen rồi, Tôi không có gì hơn người cả, chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường thôi."

"Ồ? Vậy theo cô, những người khác không bằng nhân viên nhỏ sao?" Vu Duy Nam có vẻ như đang nói đùa, sau đó nhanh chóng nói thêm, "Có lẽ vì thói quen nghề nghiệp của tôi, tôi quen nói thẳng, cô Hạ, cô đừng bận tâm nhé!"

Nói đến đây, cô ấy còn có thể nói gì nữa, Hạ Thiên Chi lắc đầu, “Không sao.” Nói xong tiếp tục dùng bữa.

Chỉ là cô không muốn gây chuyện, những người khác lại không buông tha.

"Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tất cả mọi người ngồi đây đều là những tài năng hàng đầu trong lĩnh vực y sinh. Bị cô nói như vậy, có vẻ như hạ giá đi không ít."

Người vừa nói là người phụ nữ ngồi bên cạnh Duy Nam, Trinh Mẫn, cô có một mái tóc nâu dài, quần áo và khí chất của cô ấy đều rất phi thường, người vừa nói chuyện phiếm với Vương Tiểu Phi trong phòng vệ sinh, năm ngoái vừa trở về từ nước M, cũng được xem là người mới trong đội.

Cô chưa kịp giải thích thì Trịnh Mẫn đã quay sang người phụ nữ khác bên cạnh, "Như Nguyệt phải không? giải thưởng Y khoa Quốc tế XXX cô còn nhận được, vậy cô nhân viên nhỏ bé đâu rồi?!"

"A, có phải là Giải thưởng Y khoa Quốc tế XXX được tổ chức ở Giang Thành cách đây không lâu đúng không ?" Vu Duy Nam che miệng nói một cách phóng đại, "Cô Tống, cô thật sự lợi hại! Theo tôi được biết, những người có thể giành được giải thưởng đó đều ở cấp viện sĩ. Tài năng đỉnh cao ... "

Lời cô còn chưa nói hết, Lục Diễn đột nhiên đặt đũa xuống, từ từ nhướng mi, nhìn Vu Duy Nam:" Nói xong chưa?. "

Lúc nói chuyện khuôn mặt người đàn ông vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng lại lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô ta, sẽ tạo cho mọi người một áp lực vô hình.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra, không phải vừa rồi vị lão đại này tâm trạng còn tốt lắm sao? Sao đột ngột thay đổi sắc mặt vậy?

Một vết thương thoáng qua trên mặt Vu Duy Nam, nhưng ngay sau đó cô ấy đã khôi phục lại nụ cười dịu dàng vừa vặn khi nãy, "Thật xin lỗi a, con người tôi tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói vậy, lời lẽ có chút khó nghe, nhưng mà đó đều là những lời thật lòng, một số người chỉ không thể nhìn rõ những người khác ... "

Bốp!

Lần này là trực tiếp đạp bàn, nhưng không phải là Lục Diễn.

Mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía người kia nhìn lại –

Giáo sư Tiền không khách khí liếc mắt một cái “Ta nói tiểu Lục, cháu đem theo kiểu người gì đến đây vậy?!”

Giáo sư Tiền không nêu tên cô ta ,nhưng ý tứ chỉ Vu Duy Nam rất rõ ràng.

"Ngay cả khi bản thân xấu xí, cũng không biết tự mình nhận ra sao? Đêm nay thật kỳ quái! Chi Chi nhà tôi có chỗ nào không tốt chứ? Muốn học thức có học thức , muốn dung maọ có dung mạo, lại rất chịu khó. Ngay cả địa phương khắc nghiệt như Tây Bắc cũng nguyện ý ở lại. Mà ở lại đến mấy năm, cũng chỉ có một mình nó, một lòng một dạ phục vụ đất nước, chưa nói đến chuyện tốt nghiệp, cho dù là đại học C hay đại học G, tôi cũng sẵn sàng bồi dưỡng nó! Cái gì một mèo một chó lại ở chỗ của ta sủa loạn ! "

Câu nói khiên bốn phía bàng hoàng.

Mọi người đều há hốc miệng, không biết nên phản ứng thế nào. Người ta tốt xấu gì cũng một MC tài chính nổi tiếng, còn có một người cha có sự nghiệp của Henda đằng sau chống lưng. Hơn nữa Hengda và JK lại là bạn bè thân thiết. Người ta dù giận dỗi thế nào cũng là quan hệ của nhau. Bây giờ lại bị giáo sư ném đá như vậy, nghiên cứu của bọn họ còn có thể tiếp tục sao?

Bầu không khí trong phòng căng thẳng cực điểm, tưởng chừng không có ai đứng ra hoà giải.

Chu Ngạn Minh thở dài, cầm ly rượu lên, "Tới tới tới, chúng ta đừng nói chuyện này nữa , uống rượu, uống rượu đi ..."

Nhưng không ai dám cầm ly lên cả.

Vu Duy Nam sắc mặt xanh mét, nước mắt tràn đầy tức giận, thẹn quá hoá giận nói “ Thực xin lỗi, tôi còn có việc, nên không cùng mọi người được."

Nói xong liền vội vàng rời đi.

Lục Diễn xoa mi tâm, có chút mất hứng nói: “Thật xin lỗi, khiến mọi người khó chịu rồi, bữa cơm này tính cho tôi.”

Hắn rõ ràng là tức giận, nhưng vẫn là kìm nén.

“ Thế giới của chúng tôi chính là như vậy. Dù là không tử tế, dù là phạm sai lầm cũng vẫn phải duy trì nó. Cô có biết ai là người có khả năng chịu hình phạt cao nhất trong tù là tử hình không? Đó là hiếp dâm. Tội phạm hiếp dâm đó..."

Bỗng nhiên những lời nói của Vu Duy Nam cứ vang vọng bên tai cô, cùng với tiếng cười mang theo sự trào phúng đó. Cho dù đã trải qua nhiều năn như vậy, giọng nói ấy vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Hạ Thiên Chi cười nhẹ, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu lộn xộn trước mặt, mặt cũng không ngước lên nói: “Lục tiên sinh không cần phải khách khí như vậy. Là do tôi không hiểu chuyện, để Vu tiểu thư phải mất hứng, bữa ăn này tôi mời.”

Tấm màn thật vất vả che kín lại bị xé rách lần nữa

Khác với sự im lặng vừa rồi, lần này là một trận oanh tạc trực tiếp.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hạ Thiên Chi, không hiểu cô sự tự tin ở đâu ra.

Trời ạ ! Cô ấy có biết cô ấy đang nói chuyện với ai không vậy?

Là ỷ vào sự coi trọng của giáo sư Tiền hay là ỷ vào vẻ đẹp của chính mình vậy?

Truyện convert hay : Trọng Sinh Nương Tử Ở Làm Ruộng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện