Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 9


trước sau

Advertisement
Tuy trước kia Tần Ti Vũ vì yêu ai yêu cả đường đi mới chọn học hội hoạ và thiết kế giống đàn anh Nguyên Triết, nhưng trong quá trình học tập tiếp xúc đã thật lòng thích nó. Cô thích những hình ảnh, đồ án bay bổng được tạo ra dưới ngòi bút, đầu ngón tay mình, nên cô cũng hoàn toàn nhập tâm vào đó.

GU là công ty quảng cáo hàng đầu trong nước, tất nhiên cũng là nơi cô hướng về. Khi đó cô thi viết qua năm ải, chém sáu tướng, rồi lại phỏng vấn đánh bay được biết bao đối thủ. Cạnh tranh thành công vô cùng vui vẻ.

Nhưng hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng đang đặt ngay trước mắt: Đến cùng là cô dựa vào thực lực bản thân để vào công ty, hay do Hứa Hạo Nhiên đi cửa sau? Nếu không phải đi cửa sau, vậy sao Hứa Hạo Nhiên không chịu nói mình là lãnh đạo cấp cao của công ty, lại phải giả làm khách mời?

Hứa Hạo Nhiên chính vì biết từ thời cấp ba Tần Ti Vũ đã là một cô bé bên ngoài nhu nhược bên trong kiên nghị, nếu không anh cũng không bị cô thu hút. Anh biết thân phận mình có khả năng sẽ khiến cô bối rối, nên mới không dám nói thẳng, muốn từ từ nói sau. Không nghĩ tới lại bị người khác chọc thủng lời nói dối, thật chẳng khác gì vả mặt tại chỗ.

“Không phải, là vào bằng chính thực lực của cậu!” Hứa Hạo Nhiên nôn nóng giải thích: “Cậu cứ đi hỏi giám khảo phỏng vấn cậu lúc đó thử xem, bọn họ đều nói cậu rất tốt.”

Bằng thực lực của Tần Ti Vũ xác thật có thể vào được GU. Có điều lúc ấy cạnh tranh cùng cô còn có vào những người hơi kém hơn chút. Phải biết vào xã hội cũng không hoàn toàn chỉ dựa thực lực là được, mạng lưới quan hệ sau lưng cũng góp phần không nhỏ cho thành công. Vốn nếu Hứa Hạo Nhiên không nhúng tay, có khả năng người cạnh tranh cùng đã vào công ty nhờ quan hệ. Nhưng Hứa Hạo Nhiên ngăn những người đó, Tần Ti Vũ mới có thể thành công nhận chức bằng ưu thế ít ỏi của mình.

Cho nên nghiêm khắc mà nói, đích xác có quan hệ với anh, nhưng cũng không thể nói là do Hứa Hạo Nhiên sắp xếp.

Tần Ti Vũ nhìn ánh mắt thành khẩn nghiêm túc của anh, lúc này mới tin. Nhưng tâm trạng tốt đẹp ban đầu cũng bị đánh bay rất nhiều, không còn tâm tư ôn chuyện với anh nữa.

“Xin lỗi đã hiểu lầm cậu.” Cô nàng xin lỗi Hứa Hạo Nhiên: “Có điều tớ muốn đi ăn một mình, thứ lỗi không tiếp được.” Nói rồi lập tức lướt qua anh, đến khu buffet đầu kia.

Bên này Thư ʍôиɠ với Nguyên Triết vừa bỏ bộ đồ ăn dùng xong vào nơi gom chén đũa, thì thình lình nghe tiếng kêu vui mừng sau lưng: “Đàn anh Nguyên Triết?”

Lông Thư ʍôиɠ run lên, biết nữ chính đã tới.

Nguyên Triết quay đầu về hướng giọng nói, thấy Tần Ti Vũ mặc váy dài hồng nhạt, vẻ mặt vui sướиɠ nhìn anh, như là không ngờ anh sẽ xuất hiện tại nơi này.

“Đàn anh Nguyên Triết, sao anh lại ở đây?” Tần Ti Vũ bước nhanh tới trước, hỏi.

Nguyên Triết gật đầu chào: “Tôi được người công ty các cô mời tới. Cô đang làm ở đây à?”

“Đúng vậy, em vừa vào năm nay, vừa rồi còn lên sân khấu hát.” Tần Ti Vũ không kìm được vui sướиɠ trong lòng, đầy mặt tươi cười.

“Thế à, thật ngại quá. Vừa rồi tôi không chú ý sân khấu.” Nguyên Triết nói có vẻ xin lỗi.

Mặc dù Tần Ti Vũ khá mất mát khi đàn anh không nghe được mình hát, nhưng tóm lại, có thể gặp anh lần nữa đã thực vui vẻ.

Sau lần gặp gỡ trùng hợp trước, cô đã được hỏi số điện thoại đàn anh, nhưng đều chỉ dám nhắn vài câu hàn huyên linh tinh. Hơn nữa vì sắp tới bận chuẩn bị họp thường niên, nên cũng chẳng có thời gian hẹn đàn anh ra ngoài. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau ở đây, có lẽ thật là duyên phận trời cao định sẵn.

“Không sao ạ.” Tần Ti Vũ lấy hết can đảm nói: “Nếu đàn anh muốn nghe, lần sau có cơ hội em sẽ hát cho anh.”

Nguyên Triết cười cười ôn hòa, không tiếp lời cô nàng.

Dáng vẻ nai con chạy loạn của nữ chính, quả thực trái ngược hoàn toàn thái độ thờ ơ của Nguyên Triết. Thư ʍôиɠ đón xem từ vị trí người ngoài cuộc, thầm nhận xét trong lòng.

Tần Ti Vũ rất nhanh chú ý Thư ʍôиɠ vẫn luôn ngồi xổm trêи vai Nguyên Triết, tự cho mình một bậc thang, lảng sang chuyện khác: “Đàn anh cũng mang vẹt nhỏ đến này.”

Thư ʍôиɠ đứng nãy giờ đang tính duỗi eo, đột nhiên bị nhắc tới, lập tức đờ người ra.

Nguyên Triết nhanh chóng nghiêng đầu liếc nhóc con: “Tôi thấy trong thư mời có nói được mang thú cưng nên đem theo.”

“Đàn anh quả nhiên rất có tình thương. Tên nó là gì ạ?” Tần Ti Vũ đến gần hai bước, dường như muốn duỗi tay đụng Thư ʍôиɠ.

Thư ʍôиɠ đang xem xét có nên cho nữ chính sờ không, thì mùi nước hoa nồng nặc từ đầu ngón tay cô nàng xông vào mũi làm cô sặc, theo bản năng muốn hắt xì, nhưng lại không hắt được.

Tần Ti Vũ tức khắc cứng ngắc, thấy Thư ʍôиɠ tỏ vẻ khó chịu đành thu tay về. Nguyên Triết cũng chú ý tới, duỗi tay nắm Thư ʍôиɠ từ trêи vai xuống: “Không thoải mái à?”

Tần Ti Vũ nghe con vẹt bé tí nhại lại: “Không thoải mái.”

Nguyên Triết trêи cơ bản đã hiểu cách Thư ʍôиɠ trả lời vấn đề, liền cho ngay vài lựa chọn: “Không thoải mái ở đâu? Mũi? Bụng? Hay chỗ nào khác?”

Thư ʍôиɠ ngẫm lại cũng không thể nói là mũi đi, nói trước mặt nữ chính như thế không tốt lắm. Thế là dứt khoát không trả lời, chỉ cọ cọ đầu vào bên cánh.

“Vậy, thú cưng của đàn anh tên gì ạ?” Tần Ti Vũ nghe vẹt nhỏ nói không thoải mái, cũng không rối rắm chuyện sờ nó nữa, đổi chủ đề.

“Nó kêu Manh Manh.”

Tần Ti Vũ gật gật đầu, đứng tại chỗ hòa ái chào hỏi Thư ʍôиɠ: “Manh Manh chào mi nha.”

Thư ʍôиɠ thực nể tình lặp lại cho cô nàng: “Chào mi nha.”

Vẻ mặt Tần Ti Vũ khá hơn chút, ngậm cười nói: “Đàn anh, anh dạy nó tốt quá.”

Nguyên Triết không tỏ vẻ gì với điều này, chỉ nói: “Là bản thân nó thông minh.”

Cảm giác không khí sắp tẻ ngắt, Tần Ti Vũ vội muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên nghĩ đến có thể gặp đàn anh hai lần ở một thành phố, nghĩa là sau khi về nước đối phương hẳn định cư ở đây. Thành phố này nằm trong khu vực kinh tế phát triển số một, vài xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy liên quan đến ngành thiết kế đều đặt tổng bộ hoặc chi nhánh ở đây.

“Đàn anh về nước rồi đi làm ở đâu ạ?” Tần Ti Vũ nghĩ hai người đều làm thiết kế, nói những chuyện liên quan đến ngành chắc sẽ có chuyện để nói.

“Tôi mới từ nước ngoài về, chưa đến công ty nào cả.” Nguyên Triết trả lời nhàn nhạt.

Tần Ti Vũ định nói: ‘Nếu không anh tới GU đi…’

Trong nháy mắt há miệng, cô mới nhớ tới vừa rồi còn mâu thuẫn với Hứa Hạo Nhiên. Dù sao GU là công ty dưới trướng gia tộc anh ta, mà hồi còn cấp ba, Hứa Hạo Nhiên đã không ưa gì đàn anh.

Tuy khi đó Hứa Hạo Nhiên không ảnh hưởng được đàn anh, nhưng nếu anh ấy tới GU, tương đương với việc nằm dưới sự quản lý của Hứa Hạo Nhiên… Vẫn không nên đề cập thì hơn. Bằng gia cảnh và năng lực của đàn anh,
Advertisement
chỉ sợ mấy công ty lớn đều tranh nhau đổ máu mời anh tới làm.

Thời điểm Tần Ti Vũ muốn mở miệng, lại có một giọng nói đột nhiên xen ngang: “Thì ra làm đại học bá bao lâu, cuối cùng vẫn trở thành dân thất nghiệp lang thang hả?”

Hai người một chim đồng thời nghiêng đầu nhìn, gặp một anh chàng điển trai mặc áo choàng bước tới. Thư ʍôиɠ lập tức đoán được thân phận anh ta. Tất nhiên là nam chính tiểu thuyết, Hứa Hạo Nhiên.

Thư ʍôиɠ còn nhớ rõ giai đoạn trung học, bởi Hứa Hạo Nhiên chú ý Tần Ti Vũ, rất nhanh liền phát hiện cô nàng thích nam thần Nguyên Triết. Nguyên Triết là nam thần trêи mọi phương diện, quả thực mười hạng toàn năng, rất được hoan nghênh trong trường.

Mà học tra kiêm giáo bá Hứa Hạo Nhiên vốn không quan tâm lại bực mình cực kỳ, nên vẫn luôn muốn làm anh đẹp mặt.

Nhưng trường của họ hiển nhiên vô cùng coi trọng học sinh tài năng chất lượng tốt như Nguyên Triết, khiến Hứa Hạo Nhiên căn bản không có cơ hội làm gì, đành trơ mắt nhìn Nguyên Triết cầm một đống vinh dự. Cuối cùng trong tiếng chúc phúc của mọi người, nhận được offer trường đại học hàng đầu nước ngoài, xuất ngoại du học.

Hứa Hạo Nhiên vốn tưởng người này sẽ biến mất hoàn toàn trong cuộc đời mình và Tần Ti Vũ, dù sao người luôn làm bạn bên cạnh Tần Ti Vũ nhiều năm nay là anh. Nhưng không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp đại học, thật vất vả mới để Tần Ti Vũ vào làm cùng công ty với mình, lại gặp được tên Nguyên Triết âm hồn bất tán này.

Vừa rồi nhìn từ xa, hai người họ như vừa nói vừa cười. Tần Ti Vũ lộ vẻ tươi cười, khác một trời một vực với vẻ mặt vừa rồi phát sinh mâu thuẫn với anh.

Máu ghen tức khắc bốc lên ngùn ngụt, vừa bước vội qua đã nghe thấy câu đối thoại của họ, liền nhịn không được mở miệng châm chọc.

Thật ra châm chọc xong, thấy ánh mắt tức giận của Tần Ti Vũ, Hứa Hạo Nhiên đã cảm giác hơi hối hận. Sau đó lấy lại lý trí, anh cũng biết người như Nguyên Triết, du học về chỉ có thể lại tiếp tục leo núi cao, trở thành dân thất nghiệp lang thang là hoàn toàn không khả năng.

“Tổng giám đốc Hứa, xin chú ý cách dùng từ.” Tuy Nguyên Triết không tỏ thái độ gì, nhưng Tần Ti Vũ vẫn không kìm được lên tiếng.

Thấy người trong lòng nói đỡ cho đàn ông khác, Hứa Hạo Nhiên vẫn không nhịn được lanh mồm lanh miệng: “Đây là tự anh ta nói.”

Thư ʍôиɠ nghe sắp cười chết. Nguyên Triết nói mình không đến những công ty đó làm, thật ra chỉ vì muốn làm ông chủ. Dù sao đối với anh, thiết kế cũng là một việc đầy tính sáng tạo, tự do không chịu quản thúc. Thấy hai người họ ấu trĩ cãi nhau, Nguyên Triết vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ vuốt nhè nhẹ lông tơ trêи lưng Thư ʍôиɠ.

Tần Ti Vũ và Hứa Hạo Nhiên bên cạnh đã bắt đầu nhảy sang tranh luận.

Tần Ti Vũ nói: “Hồi cấp ba, đàn anh dẫn cả đội trường tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế ‘Thiếu Niên Sáng Tạo’ (IC), thậm chí giành được giải vàng trận chung kết toàn cầu. Lễ trao giải lúc đó còn do đại học Harvard của Mỹ tổ chức nữa đấy.

Đó mới chỉ là thành tựu thời cấp ba của đàn anh. Sau khi ra nước ngoài, tất nhiên đã lên một tầm cao mới. Tớ biết cậu không vừa mắt đàn anh, nhưng làm ơn đừng bôi nhọ người khác lung tung như vậy.”

Hứa Hạo Nhiên bị người trong lòng nói mà lòng thật nghẹn khuất. Nhưng anh ta cũng xem như dám làm dám chịu, dứt khoát thừa nhận sai: “Tớ thừa nhận tớ nói sai rồi. Nguyên Triết, xin lỗi.”

Nguyên Triết vốn đã chẳng để bụng lời của anh ta, giờ phút này chỉ cười lắc đầu: “Không sao.”

Mấy người họ đang nói chuyện, vị quản lý cấp cao GU mời Nguyên Triết cuối cùng cũng xuất hiện. Ông là lãnh đạo trực tiếp của Tần Ti Vũ, bộ trưởng bộ thiết kế – ông Hách.

Ông nhiệt tình lại đây chào hỏi Nguyên Triết, còn rất tò mò vì sao Tần Ti Vũ và Hứa Hạo Nhiên cũng đứng đây?

Tần Ti Vũ chủ động giải thích: “Chúng cháu học cùng cấp ba, đàn anh Nguyên Triết lớn hơn một lớp ạ.”

Bộ trưởng Hách cực vui mừng: “Là bạn cùng trường à! Thì ra mấy đứa đều là bạn bè quen biết. Vậy thế này đi, không bằng hai đứa cũng giúp chú khuyên Nguyên Triết gia nhập đại gia đình GU chúng ta? Như vậy mấy đứa cũng có thể làm việc cùng nhau.”

Hứa Hạo Nhiên đứng bên giật mình nhìn bộ trưởng bộ thiết kế: “Chú muốn mời anh ta gia nhập công ty chúng ta?”

Bộ trưởng Hách gật đầu: “Đúng vậy, cậu Nguyên rất nổi tiếng ở diễn đàn quốc tế. Nghe cậu ấy về nước, mấy công ty quảng cáo hàng đầu nội địa đều tung cành ô liu tranh nhau mời chào. Chú cũng không được coi là mặt dày, chỉ hy vọng cậu ấy suy xét một chút, bèn tặng thiệp mời họp thường niên công ty chúng ta, để cậu ấy đến cảm nhận bầu không khí tuổi trẻ của các cậu.”

Nguyên Triết nghe ông nói xong thì mỉm người tỏ rõ thái độ: “Cảm ơn chú, bộ trưởng Hách. Có điều cháu đã có quyết định, thật xin lỗi không thể trở thành đồng nghiệp của chú.”

“Là thế à.” Bộ trưởng Hách tiếc nuối thở dài: “Vậy cậu chuẩn bị đi đâu thăng chức?”

“Cháu chuẩn bị mở phòng thiết kế tư nhân.” Nguyên Triết đã có dự định này ngay từ đầu.

Bộ trưởng Hách dường như không ngờ được đáp án, vẻ mặt hơi thất vọng: “Vậy thì chỉ có thể chúc cậu thành công.”

“Cảm ơn.” Nguyên Triết lễ phép đáp lại.

Nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, bộ trưởng Hách không ở lại lâu, sau khi chào tạm biệt liền bưng rượu đi.

Thư ʍôиɠ nhìn ra Nguyên Triết muốn về. Đại khái vì đã hoàn thành mục tiêu tới đây, lại chẳng có hứng thú giao lưu tình cảm với nhóm nam nữ chính. Quả nhiên, Nguyên Triết tỏ vẻ mình chuẩn bị về với hai người kia, không nghĩ tới Tần Ti Vũ phản ứng thực mau: “Vậy để em đi cùng đàn anh. Có điều em đi nhờ xe lần nữa được không ạ? Từ đây về nhà, chúng ta hẳn là tiện đường.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện