Thông tin truyện Cá Voi Cô Đơn

Cá Voi Cô Đơn

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

58

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Đang cập nhật
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 12188 lượt

REVIEW CÁ VOI CÔ ĐƠN


Tác giả: Hàm Yên
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngọt, HE, nam chính bị khiếm thính bẩm sinh.
Tình trạng: Hoàn
Số chương: 81 chương + 13NTCác bạn đã từng nghe về chú cá voi 52Hz chưa? Đó là câu chuyện về một chú Cá Voi Cô Đơn ngoài đại dương bao la kia. Cá voi là một loại có âm thanh rất khỏe mạnh, nhưng, nó thường phát ra tiếng gọi ở tần số 12-52Hz thôi. Ấy vậy mà, có một chú cá voi đặc biệt, phát ra tiếng ở tần số 52Hz, khiến cho đồng loại không thể nghe được tín hiệu từ nó, khiến nó không thể giao tiếp với đồng loại. Và nó chính là chú cá voi duy nhất, cô độc nhất biển khơi – Cá Voi Cô Đơn. Câu chuyện ‘Cá voi cô đơn’ của Hàm Yên được xây dựng từ chú cá voi đặc biệt này. Đó là một chàng trai tên Lạc Tĩnh Ngữ, một người bị điếc bẩm sinh, suốt những năm tháng sống trên cõi đời này, anh tự tin, giấu mình, mặc cảm; thế nhưng, anh may mắn hơn chú Cá Voi Cô Đơn ấy, dù anh không thể nói, cũng chẳng thể nghe, nhưng anh vẫn có được hạnh phúc duy nhất đời mình – đúng thế, là nữ chính Chiêm Hỉ của chúng ta.
Chiêm Hỉ là cô nàng 24 tuổi đang làm văn phòng. Chiêm Hỉ là một cô gái xinh đẹp, những năm cấp ba, cô còn là hoa khôi của ban; tuy nhiên, các bạn nam còn có ấn tượng khác với cô – đó là tẻ nhạt. Chiêm Hỉ không có sở trường đặc biệt gì, cũng không yêu thích gì, tính cách hiền hòa hướng nội. Sở dĩ, Chiêm Hỉ có tính cách ấy là do bà mẹ Trì Quý Lan ghê gớm của cô. Trì Quý Lan quản Chiêm Hỉ đủ mọi điều, cô phải học tốt, cô không được yêu đương, không được kết giao với bạn, không được đi chơi mà không có bà, nếu cô làm trái lời, bà có thể đến trường làm loạn, đến nhà người ta chửi mắng, thậm chí còn đến hẳn kí túc xá để mắng bạn bè cô, và cho đến tận khi cô đã tốt nghiệp đại học, bà cũng quản từ công việc đến cuộc sống của cô, ép cô phải thi công chức, ép cô phải đi xem mắt. Dường như, Chiêm Hỉ chưa bao giờ tự quyết định một cái gì trong cuộc đời của mình. Có một người mẹ như vậy đã tạo thành cho Chiêm Hỉ bản tính nhút nhát, ít nói. Càng lớn, cô càng khát vọng được sống cuộc đời của chính mình. Có lẽ, Chiêm Hỉ chỉ cần một lí do, một chất xúc tác để cô quyết tâm bứt ra khỏi vòng kiểm soát mà thôi. Và cuối cùng, Chiêm Hỉ đã gặp được người thay đổi bản thân cô, biến cô từ một Chiêm Hỉ nhút nhát, chỉ biết nghe theo sự sắp  đặt của mẹ thành một Chiêm Hỉ dám lớn tiếng nói hết cảm nhận của mình cho mẹ nghe, dám theo đuổi sở thích của bản thân, dám kết bạn và dám trao tình yêu của mình cho một người đàn ông câm điếc – Lạc Tĩnh Ngữ.
Lạc Tĩnh Ngữ là một chàng trai bị điếc bẩm sinh. Bệnh điếc này là do di truyền, vì bà nội anh bị điếc, nên sinh ra ba anh bị điếc. Cả gia đình Lạc Tĩnh Ngữ đều bị điếc. Cũng vì bị điếc, nên họ không cách nào học nói được. Đáng lẽ ra, sau khi sinh chị gái Lạc Hiểu Mai, ba mẹ không muốn sinh ra Lạc Tĩnh Ngữ vì sợ đứa trẻ cũng bị căn bệnh di truyền này nhưng do bác sĩ bảo vì con gái đã bị rồi nên có lẽ con trai không bị nữa, ba mẹ Lạc nuôi hi vọng về đứa trẻ này, mong rằng may mắn sẽ đến với con và gia đình. Nhưng buồn thay, Lạc Tĩnh Ngữ sinh ra cũng không nghe thấy. Cả nhà rất thất vọng, ba mẹ bị cô dì chú bác mắng chửi, cuối cùng họ cũng phải chấp nhận hiện thực này, tích cực đối phó với nó. Từ khi sinh ra, anh được tiếp xúc rất nhiều với thủ ngữ, tất cả mọi người trong gia đình đều dùng thủ ngữ để nói chuyện, vì vậy, Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng nhận thấy vấn đề gì, cũng không có khái niệm với ngôn ngữ bằng miệng. Cho đến khi lớn hơn nữa, anh mới nhận ra bản thân khác biệt với các bạn nhỏ khác, tại sao miệng họ lại đóng mở như thế, tại sao họ không nói chuyện giống anh, tại sao anh không hiểu họ nói gì, tại sao anh không được đi nhà trẻ giống như những bạn nhỏ khác. Rốt cuộc, Lạc Tĩnh Ngữ cũng biết đáp án từ chị gái: Vì em không nghe được. Anh biết thế giới này có âm thanh, có tiếng chó sủa, tiếng kèn, tiếng nói. Những người khác đều sẽ nghe thấy âm thanh kỳ lạ ấy. Anh thì không. Thế giới của anh yên lặng và cô độc như vậy. 
Lạc Tĩnh Ngữ mong ước: Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ thôi, khi anh ngủ dậy mọi thứ sẽ khác. Nhưng mỗi ngày, mỗi ngày trôi đi, mọi chuyện chưa từng thay đổi. Anh đã từng tự an ủi bản thân, không sao, không sao đâu, anh còn có gia đình, và họ cũng giống như anh. Ba mẹ cho rằng, sau này anh lớn, anh có thể tìm một cô gái điếc giống mình để kết hôn, như thế cũng có thể sống tốt. Ấy vậy mà, Lạc Tĩnh Ngữ lại trót trao trái tim cho một cô gái bình thường.
Chiêm Hỉ đã từng gặp anh, khi ấy, cô để ý đến một chàng trai kỳ lạ. Toàn thân anh mặc đồ đen, mặc cho bảo an phía sau gọi, anh vẫn đi về phía trước. Sau cùng, cô mới phát hiện, hóa ra đó là người câm điếc. Nhưng khi ấy, Chiêm Hỉ không để tâm lắm. Sau đó, Chiêm Hỉ được sếp giao nhiệm vụ tìm một đại sư tạo hoa để đặt hoa cho khách hàng, và Chiêm Hỉ đã tìm đến Đại sư Cá nhỏ tạo hoa. Ban đầu, vì thấy giá đắt, nên cô không đặt. Chẳng biết may rủi thế nào, cô lại tìm được nick thật của vị đại sư kia. Ban đầu ấn tượng của Chiêm Hỉ dành cho vị đại sư này chính là một người “rất kém ngữ văn”. Câu cú của anh lộn xộn, hay thiếu từ, thiếu trợ từ, hơn nữa, anh cũng là người đầu tiên khen cô hài hước. Hai người kết bạn với nhau, trò chuyện cùng nhau. Dần dần, Chiêm Hỉ vinh quang trở thành cô giáo cho vị đại sư Cá Cực Lớn Lạc Tĩnh Ngữ. Lạc Tĩnh Ngữ là một chàng trai ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng chính vì sự tôn trọng của anh dành cho cô, cô mới bộc lộ tính cách thật của mình cho anh. Cô dạy cho anh cách nhắn tin đúng ngữ pháp, chia sẻ cho anh kinh nghiệm xem mắt, cùng anh tâm sự những chuyện đời thường. Lạc Tĩnh Ngữ đồng ý tiếp nhận và lắng nghe những cảm xúc nơi đáy lòng của cô. Cô thì nghĩ, anh chỉ là một chàng trai trẻ mà thôi. Còn anh lại nghĩ cô là một cô gái hơn 30 tuổi, giỏi giang và đầy sự hài hước. Chưa từng có ai kiên nhẫn và tâm sự với anh như thế. Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu có những cảm xúc khác biệt. Anh bỗng nhiên nuối tiếc và sợ hãi khi cô muốn chính tay anh giao hàng cho cô. Vì sao ư? Vì anh mặc cảm tự ti, vì anh là người câm điếc.
Đã rất nhiều lần hai người vô tình gặp nhau nhưng chẳng ai nhận ra nhau. Đến cuối cùng, trong lần vô tình đi chợ đêm, cô đã nhận ra anh. Nhận ra đôi bàn tay đẹp đẽ, khéo léo của anh. Thì ra, anh là một người đàn ông cao lớn chững chạc như vậy. Cô tìm cách ‘bắt cá’, lúc bị phát hiện, anh hoảng hốt, sợ hãi. Anh sợ rằng, cô sẽ giống như những người khác mà xa lánh anh. Cô xinh đẹp như vậy, cô tươi tắn như một nụ hoa, cô giỏi giang và năng nổ, cô là người bình thường, sao cô có thể... trở thành bạn với anh đây? Nhưng không, Chiêm Hỉ không thế, cô thật đặc biệt, cô vẫn cười nói với anh, cô xem anh như một người bạn. Họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau sẻ chia. Anh dần dần xâm nhập vào cuộc sống của cô. Anh thích điều đó, rất rất thích và cũng thích cô.
Chiêm Hỉ biết Lạc Tĩnh Ngữ thích mình. Ban đầu, cô từ chối. Cô có thiện cảm với anh. Nhưng mẹ cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Mẹ đã từng đến tận nhà người ta để mắng chửi, mẹ đã luôn ép buộc cô  phải lấy người chồng mà mẹ đã chọn cho cô, đó sẽ là người làm công chức, có công việc ổn định, và bình thường. Cô không muốn anh bị tổn thương. Cô biết Lạc Tĩnh Ngữ mỏng manh và ngây thơ như thế nào. Anh sẽ không chịu nổi sự chua ngoa và ghê gớm của mẹ cô. Kết bạn với anh là điều quá sức tưởng tượng rồi, nên chỉ dừng lại ở mối quan hệ này thôi, vì anh cũng như vì cô.
Tình yêu mới chớm chưa kịp thổ lộ của Lạc Tĩnh Ngữ cứ như thế bị dập tắt. Anh sợ hãi, buồn bã, không dám trả lời lại những tin nhắn của cô. Cảm xúc của anh cứ theo những biến hóa của cô vậy. Cô lại nhắn tin lại với anh, cô lại muốn bắt đầu một mối quan hệ với anh! Không có khả năng đâu! Làm sao cô chấp nhận căn bệnh di truyền này chứ! Làm sao cô có thể chấp nhận việc làm mẹ của một đứa trẻ câm điếc đây? Thế nhưng, Chiêm Hỉ rất quyết tâm. Cô muốn ở bên anh!
Chiêm Hỉ - một cô gái bình thường, một cô gái đã luôn nằm trong tầm kiểm soát của mẹ, giờ đây lại vì tình yêu để thoát bỏ tất cả. Cô yêu anh, cô thức sự yêu anh, dù anh câm điếc, dù cho anh mặc cảm tự ti. Cô có thể học thủ ngữ để giao tiếp với anh, cô có thể làm mọi thứ vì anh, cũng như anh có thể làm mọi chuyện vì cô vậy! Anh có thể nấu cơm cho cô, chăm sóc cô khi cô bị ốm, khi cô đến tháng, anh có thể nắm tay cô để cô đi bên trong mỗi khi đi dạo, anh có thể ôm lấy cô lặng lẽ vỗ về mỗi khi cô khóc. Tiểu Ngư của cô tốt như vậy, đáng yêu đến thể, sao cô có thể từ bỏ anh?
Tình yêu của Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ vượt qua rào cản và định kiến của người bình thường. Chiêm Hỉ đón nhận anh, bao dung anh. Lạc Tĩnh Ngữ bảo vệ cô, thương yêu cô. Họ là một sự kết hợp hoàn hảo. Dù anh cũng chỉ như chú Cá Voi Cô Đơn kia nhưng vì có cô bên cạnh, anh không phải cô độc, không phải chui rúc trong chăn để trốn tránh, không phải đeo khẩu trang, đội mũ kín mít khi ra ngoài. Anh cảm nhận được cuộc sống, cảm nhận được những điều kì diệu. Thật tuyệt vời khi có cô.
“Cá Voi Cô Đơn” của Hàm Yên là một câu chuyện xuất sắc. Tác giả không chỉ khắc họa chân thực cuộc sống của người khiếm thính mà còn cho người đọc thấy những thiệt thòi, định kiến mà người khiếm thính phải chịu đựng. Không có ai muốn mình thiếu sót từ khi sinh ra. Họ đã mạnh mẽ đến dường nàp để có thể chấp nhận sự thật và hòa nhập với cuộc sống. Ngoài ý nghĩa truyện, tác giả Hàm Yên còn đem đến sự phát triển trong tính cách của hai nhân vật chính. Những suy nghĩ, dằn vặt trong thâm tâm của họ rất đúng và hợp lý. Hơn thế nữa, tôi muốn nhắc đến một chi tiết cảm động nhất trong truyện. Đó là chi tiết cậu bé Cao Văn Tinh – con trai chị gái nam chính nghe thấy được âm thanh nhờ gắn ốc điện tử. Cậu bé thật may mắn, may mắn đến mức khiến Lạc Tĩnh Ngữ phải ghen tị. Bởi vì anh cũng từng được ba mẹ cho đi gắn ốc, nhưng vì chi phí quá lớn, ba mẹ chỉ là công nhân nghèo, do đó, Lạc Tĩnh Ngữ đã vụt mất cơ hội, cơ hội để nghe thấy âm thanh, cơ hội để nghe thấy giọng nói của Chiêm Hỉ. Chính vì vậy, hãy trân trọng những gì chúng ta đang có, bởi vì rất nhiều người hằng khao khát những thứ ấy mà chẳng thể có được.
“Một đêm tối em sẽ bí mật mơ về
Chú cá voi có thể bay ngang cửa sổ hay không
Anh có phải cũng hy vọng giống em
Thoát khỏi xiềng xích, bơi qua biển rộng...”


Advertisement

Bình luận truyện