Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Kéo cô vào lòng.


trước sau

Advertisement
Chương 7: Kéo cô vào lòng.
Ôn Cận Thần đang họp, thấy trên điện thoại hiện lên “cô vợ nhỏ” đang gọi, anh ra dấu một cái, ý bảo cuộc họp tạm ngừng, sau đó lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Người dự họp đều ngơ ra…nhiều năm qua, Ôn tổng đã bao giờ đột ngột dừng cuộc họp như vậy đâu?
“Chú hai, chú đang ở đâu? Tôi có thể trả lại tiền cho chú!”. Nguyên Nguyệt Nguyệt rất kích động kêu lên: “Là một lần! Không cần phải trả góp nữa!”.
Ôn Cận Thần dựa lên lên cửa kính, một tay cắm vào túi quần tây, tư thế thong dong tùy ý, chậm rãi mở miệng, hầu kết hấp dẫn trượt lên trượt xuống: “Có tiền rồi?”.
“Chồng cho!”.
Khóe môi anh cong lên một độ cong đẹp mắt: “Bây giờ tôi đang ở quảng trường nhân dân, đúng lúc rảnh rỗi, cô qua đây đi!”.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Nguyệt Nguyệt chớp mắt một cái.
Quảng trường nhân dân ở đâu?
Cô tốn rất nhiều sức để lên Baidu tra bản đồ, sau đó đi ra khỏi khu biệt thự, ngồi xe buýt, lại chuyển xe, cứ như vậy, đã hai giờ trôi qua.
Ôn Cận Thần ngồi trong xe, anh đi thẳng đến đây trước khi cuộc họp kết thúc.
Thật sự không ngờ, cô thế mà lại cho anh đợi hơn một tiếng!
Người phụ nữ đáng ghét!
Anh rốt cuộc nhịn không được muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng lại tức giận tắt máy.
Chờ!
Xem cô ta tới lúc nào!
Rốt cuộc, di động của Ôn Cận Thần vang lên trước, người gọi là cô vợ nhỏ của anh.
“Chú hai”. Giọng của cô rất uể oải: “Tôi đi nhầm xe rồi, bây giờ không biết đang ở đâu, xưa nay tôi chưa từng tới chỗ này, rất ít người! Ở đây còn có một…lò hỏa táng”.
Ba chữ cuối cùng, gần như là run rẩy mà nói ra.
“Cô ngồi xe gì!”. Anh nhịn không được lên giọng, lồng ngực có chút sôi trào vì tức giận.
“Xe buýt”. Cô hắt hơi một cái: “Chú hai, chú đừng chờ tôi nữa, hôn nào tôi trả lại tiền cho chú! Tài xế xe buýt cũng không biết đi đâu, lại không có xe taxi, để tôi xem xem có xe oto riêng có thể…”.
“Chờ đó cho tôi!”. Anh tức giận hét lên: “Cô cho rằng người trên toàn thế giới đều là Lôi Phong* sống sao? Không cho phép nói chuyện với bất cứ kẻ nào, không cho phép khóc không cho phép bày ra vẻ bi thương, ngoan ngoãn chờ đó, tôi lập tức tới ngay!”.
“Này, chú hai? Tôi còn chưa nói với chú tôi ở đâu! Này!”.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Nguyên Nguyệt Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt không tự chủ liếc lò hỏa táng cách đó không xa, vội vàng thu tầm mắt lại, bước từng bước nhỏ cách xa nó ra.
Lúc đổi xe cô ngồi quay lưng, lúc xuống xe lại phát hiện chỗ này chính là vùng ngoại ô chim không thèm ỉa, cách đó không xa còn là một lò hỏa táng.
Lò hỏa táng là nhà của xác chết!
Lò hỏa táng của thành phố A!
Liệu mẹ có được hỏa táng ở đó không?
Thi thể của bà bị đẩy vào, sau khi đi ra, cũng chỉ còn lại một đống xương vụn.
Mẹ…
Một cảm giác tội lỗi và lo lắng sâu sắc trào dâng từ tận đáy lòng cô.
Năm đó, sau khi chị gái được sinh ra bình an thì cũng đã hao phí tất cả thể lực của mẹ, nhưng vẫn còn cô phải sinh nữa, hơn nữa cô còn không an phận mà dịch chuyển trong bụng mẹ.
Bác sĩ nói mẹ có thể không duy trì nổi, phải nhanh chóng quyết định là cứu người lớn hay là cứu đứa bé, cha quyết định cứu người lớn, mẹ lại kiền trì phải sinh đứa bé ra.
Mẹ sinh ra cô như ý, chỉ kịp liếc nìn cô một cái rồi qua đời.
Cha hận cô bướng bỉnh, hận cô dư thừa, hận cô hại chết mẹ, hận cô hủy hoại hạnh phúc của một gia đình, với nỗi oán hận đó, cha đưa vứt cô đi xa…
Cách đó không xa, một chiếc xe nhanh chóng chạy đến, giống như một con sư tử săn mồi đang gầm rú trên đường.
Ôn Cận Thần từ xa đã nhìn thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt, cô ngồi chồm hổm ở đó, di chuyển từng bước nhỏ, như một con mèo con không có nhà để về, vô cùng khiến người ta thương tiếc.
Xe thắng gấp, anh đẩy cửa ra, xuống xe rồi chạy tới bên cạnh cô, dùng một tay kéo cô vào lòng.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện