Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Em thơm như vậy, đẹp như vậy.


trước sau

Chương 30: Em thơm như vậy, đẹp như vậy.

Phòng ngủ bỗng nhiên yên tĩnh lại, sự nặng nề và xấu hổ lan tràn trong bóng đêm.

Nguyên Nguyệt Nguyệt càng xấu hổ và nóng bừng…lần thứ hai tiếp xúc với chồng, tại sao lại chuyện trò như một người bạn thế này?

Anh ta cũng không hỏi chuyện cô có đàn ông bên ngoài sao?

Đêm hôm đó anh ta còn tức giận như vậy mà!

“May quá! Anh ngủ rồi!”. Cô lơ đãng thì thào: “Đột nhiên trở về, dọa chết người ta!”.

Tiếng nói rơi xuống, cô nhanh chóng che miệng lại, rất sợ đánh thức anh, cô nhanh lẹ đứng dậy đi vào phòng tắm, đóng cửa kỹ, có sờ soạng trong bóng tối cũng phải tắm sạch mới ngủ được.

Ôn Cận Thần nâng tay lên nhào hụt, do dự đặt giữa không trung, căm tức nắm thành nắm đấm, rồi không cam lòng buông xuống.

Anh nào có ngủ được?

Lúc ở nhà hàng, nụ hôn kia cũng đã làm thân thể anh có phản ứng, trở về lại được cô nhẹ nhàng xoa bóp, cào đến ngứa ngáy khó chịu trong lòng.

Bây giờ trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy êm tai mờ ám, anh không tự chủ được liền miên man suy nghĩ.

Cô thơm như vậy, đẹp như vậy.

Ngọn lửa trong cơ thể Ôn Cận Thần càng lúc càng sôi trào, bên gối cô còn giữ lại một chút mùi thơm vừa rồi.

Anh nhích tới, mượn hương thơm này để thỏa mãn trong nháy mắt, ngay sau đó lại trống rỗng.

Nếu như cô biết bây giờ anh đang làm cái gì thì nhất định sẽ mắng anh là một lão già biến thái.

Không chỉ có biến thái, mà còn già?

Anh vẫn luôn tự hào mình là một người đàn ông đã ba mươi mà đã sở hữu được một đống thành tựu, nhưng ở trước mặt cô, tuổi tác lại trở thành giới hạn mà anh ghét nhất.

Chết tiệt!

Cô chê anh già!

Ôn Cận Thần xuống giường, thô bạo đá chân giường một cái…cô lo lắng như vậy, sợ anh sẽ làm gì đó đối với cô, nếu anh không để ý đến suy nghĩ của cô mà cưỡng ép, thì sau này, còn có thể có sau này sao?

Anh phải nhìn vấn đề trên quan điểm phát triển bền vững, không thể kích động một lần nữa rồi hủy hoại đời sống tình dục nửa đời sau của mình được.

Đêm nay, con sói này sẽ buông tha con thỏ trắng, tạm thời ăn chay.

Nhịn.

Phải nhịn.

Nhưng mà, nhịn không được…

Lúc Nguyên Nguyệt Nguyệt tắm xong ra ngoài, trên giường đã không thấy chồng đâu, điện vẫn chưa có, hình như anh ta đi ra ngoài rồi.

Lúc đi cũng không nói với cô một tiếng?

Quá kiêu ngạo!!

Nguyên Nguyệt Nguyệt thở dài một tiếng, nhưng mà, chồng không ở trên giường là tốt nhất, nếu không thì đêm nay cô còn chẳng biết làm thế nào để ngủ đây!

Người đàn ông kia, là anh rể của cô!

Mà lúc này, trong một phòng tắm khác, sau khi giải quyết xong dục vọng của mình, Ôn Cận Thần tắm rửa một cái, ngồi trên ghế, nhàm chán nhìn màn đêm yên tĩnh và đen tối này.

Có lẽ cô đã ngủ ồi, anh mới đến phòng ngủ chính.

Tiếng hít thở đều đều và mùi thơm dễ ngửi, anh bước nhẹ nhàng tới, rồi nằm xuống, ôm cô vào ngực.

Động tác liền mạch lưu loát, không lộ vẻ xa lạ chút nào.

“Tư Nhã”. Anh hôn lên lỗ tai cô: “Nếu như anh có lòng tin có thể bảo vệ sự an toàn của em, vậy thì hãy ở lại bên cạnh anh, thế nào?”.

Nguyên Nguyệt Nguyệt giật giật, vùi trong ngực anh, lại biến thành con mèo nhỏ với tư thế cuộn mình.

Cô lại nằm mơ, mơ thấy mẹ ôm cô đi vào giấc ngủ.

Cảm giác này, thật tốt!

Liên tục bảy ngày, Ôn Cận Thần gọi điện thoại cho Nguyên Nguyệt Nguyệt nhưng cô không nhận, gửi tin nhắn cô cũng không trả lời, anh lại không thể đường đột xông tới trường học tìm cô, sự việc cứ giằng co như vậy.

Bốn người đàn ông lại tụ chung một chỗ, bàn bạc xem có cách nào có thể khiến người phụ nữ bị hôn đến đau lòng kia hồi tâm chuyển ý hay không.

“Chuyện này vốn làm không đúng!”. Vẻ mặt lão đại chính nghĩa: “Cô ta như thể chưa đầy 20 tuổi vậy! Cho dù có giấy đăng ký kết hôn trước tuổi, cậu hôn cô ta trước mặt mọi người như vậy, cô ta cũng không thể nhịn được!”.

“Những lời này đều là lời nói suông!”. Lão tam xen mồm: “Chi bằng, mua cái nhà hàng đó lại cho cô ấy? Để cô ấy làm bà chủ?”.

“Lão nhị của chúng ta đã sớm mua cái nhà hàng đó lại cho bảo bối nhỏ rồi! Chẳng qua là chưa có cơ hội trao tận tay thôi”. Phương Tử Mạch đặt tay lên vai Ôn Cận Thần, cười hỏi: “Đúng không?”.

Ôn Cận Thần trừng mắt nhìn Phương Tử Mạch: “Cậu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn”.

Phương Tử Mạch gục xuống bàn, vừa đổi khuôn mặt thành vẻ mặt buồn bã ưu thương: “Tôi bày ra trò đùa nhỏ vui như vậy, cậu lại để tôi tổn thất mười triệu mua nhà hàng cho bảo bối nhỏ nhà cậu, thế thì xem như rồi đi, còn hại tôi bị người già trong nhà mắng từ đầu đến chân, sau này tôi nhất định phải tránh xa bảo bối một chút, không thể chọc vào cô ấy nữa!”.

Ôn Cận Thần trắng mắt.

“Chi bằng, cậu nói thân phận thật cho cô ấy biết đi!?”. Lão tam đề nghị: “Khoác lên mình khí phách của một người chồng, cô ấy còn có thể làm gì?”.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện