Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Chú hai, chú đẹp trai quá.


trước sau

Advertisement
Chương 3: Chú hai, chú đẹp trai quá.
Mãi cho đến khi xe cách rất xa khách sạn, xác định mình không sao, trái tim đang đập cuồng loạn của Nguyên Nguyệt Nguyệt mới chậm rãi trở về chỗ cũ.
Bây giờ cha chắc chắn là bị người nhà họ Ôn mắng nhức đầu rồi!?
Ha ha!
Thật hài lòng!
Lúc này cô mới nhìn về phía người đàn ông.
Lông mày rậm mũi cao, hai tròng mắt có hồn lợi hại, lúc dịu dàng xuống như được phủ lên một tầng sao sáng, khóe môi còn cong lên một độ cong nhàn nhạt, khiến anh ta trở nên không đứng đắn.
Người đàn ông này, thật là đẹp trai!
“Nước miếng chảy kìa”. Ôn Cận Thần nhàn nhạt nói một câu.
Ngay cả nói đùa mà cũng thong thả ung dung như thế!
Thật phong cách!
Ý thức được mình mê trai hơi quá đáng, Nguyên Nguyệt Nguyệt nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, 囧 nói: “Cảm ơn…cảm ơn chú vừa rồi đã cứu tôi”.
Ôn Cận Thần nhíu mày hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”.
“Dừng ở đây được rồi”. Nguyên Nguyệt Nguyệt nhanh chóng nói: “Không làm phiền chú đưa tôi đi nữa”.
Xe cũng không dừng lại, vẫn rong ruổi trên đường.
“Này!”. Cô nóng nảy: “Tôi cảnh cáo chú, đừng có nghĩ xằng bậy đối với tôi! Vừa rồi chú đón tôi từ cửa khách sạn là có camera quay lại, nếu chú dám làm gì tôi thì người nhà chồng tôi sẽ không bỏ qua cho chú!”.
“Không phải cô đào hôn sao?”. Trong giọng nói của anh có ý tứ sâu xa mà cô nghe không hiểu: “Còn trông cậy vào nhà chồng cô xả giận cho cô?”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nhợt, chẳng lẽ cô thật sự đã lên phải xe của một tên tội phạm sao!?
Tiếp theo, cô sẽ bị trói chặt tay chân, sau đó, anh ta sẽ cướp đi sự trong sạch của cô, hơn nữa uy hiếp người nhà cô đòi tiền chuộc, nếu không trả tiền, thì lập tức giết con tin?
Những hình ảnh máu tanh đáng sợ xuất hiện trong đầu làm toàn thân cô run lên.
Cô nhanh chóng lắc đầu, lại không ngừng tưởng tượng, có lẽ cô còn chưa bị giết chết thì đã bị chính mình hù chết trước rồi!
“Tôi tốt xấu gì cũng là người nhà bọn họ, sao bọn họ có thể mặc kệ tôi!”. Cô bày ra tư thế dũng mãnh: “Chú thức thời chút đi, nhanh dừng một bên, tôi sẽ không báo cảnh sát”.
Nghe thế, vẻ mặt Ôn Cận Thần biến hóa rất đặc sắc, đầu tiên là kinh ngạc, vừa khiếp sợ, tiếp theo là không hiểu, sau đó, chính là nhẹ nhàng khoan dung.
Lúc cô ta đào hôn, có lẽ cô ta không bao giờ ngờ tới mình sẽ ỷ lại vào nhà chồng như thế có đúng không!?
Là anh chủ động đưa ra yêu cầu muốn kết hôn với cô, nhưng trong khoảng thời gian này quá bận, anh gần như đều làm việc ở bên ngoài, trước khi cưới cũng không tiếp xúc với cô.
Cô không biết anh, điều này rất tự nhiên.
Chẳng qua lạ, trong ấn tượng của anh, hình như tính tình của cô không phải thế này.
Tư Nhã, lẽ nào, em thật sự không hề nhớ tôi một chút nào sao?
Giữa bọn họ, cũng không phải hoàn toàn không xuất hiện cùng một nơi!
Chẳng qua, thời gian xa xưa một chút.
Da mặt anh giật giật, lúc đối mặt với cô, lại khôi phục sự dịu dàng tinh tế.
“Lúc
Advertisement
lên xe nói gì quên rồi sao?”. Anh cố ý tìm một chủ đề câu chuyện.
A?
Lúc này cô mới nhớ tới, mình đã nói là sẽ cho anh ta rất nhiều rất nhiều tiền.
Xong đời rồi!
Lúc đó là hành động cầu cứu vô thức của cô, chứ nào có tiền?
Từ lúc sinh ra cô đã bị vứt đến một thành phố khác để sống, hơn nữa, là người mà cha hận nhất, có thể sống sót đã là không tệ rồi, nào có tiền?
“Chú hai”. Cô bày ra vẻ mặt tươi cười: “Chúng ta…có thể…thương lượng…hay không…”.
Anh nhíu mày: “Cô muốn chối cãi?”.
“Tuyệt đối không phải!”. Cô nhanh chóng xua tay, che giấu sự chột dạ trong đôi mắt: “Chẳng qua là…tôi…có thể…trả góp hay không?”.
“…”.
“Chú hai à, qua kỳ nghỉ hè tôi mới lên năm hai đại học, tôi là một người bị ép kết hôn, không có tương lai tốt đẹp, cũng đã rất đáng thương rồi, chú có thể thương tôi chút, để tôi trả góp được không?”.
“…”.
“Chú muốn bao nhiêu tiền?”. Cô chớp đôi mắt ngây thơ: “100 đủ không?”.
Nghe cô nói xong, tốc độ lái xe của anh lập tức chậm lại, thật sự là rất không muốn trở thành thứ lao động rẻ mạt này.
“Chắc chắn không ít! Tôi mới chỉ ngồi được bao lâu chứ? Chú có tính một km bao nhiêu tiền không? 100 tệ là có thể ngồi taxi từ đây đến sân bay được rồi đó!”. Cô tức giận lên tiếng, rất rõ ràng là đang chất vấn anh xảo trá.
“100 tệ…”. Anh xám mặt lại: “Mà cô còn muốn trả góp sao?”.
Nguyên Nguyệt Nguyệt rất 囧.
Cô nghèo thật, có đôi khi một ngày ba bữa đều chỉ có thể ăn hai bữa.
100 tệ, gần như là một nửa tháng tiền ăn ủa cô!
“Chú hai”. Cô tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi vội vội vàng vàng chạy đến, trên người cái gì cũng không mang, bây giờ thật sự không có các nào cho chú tiền. Nếu không…chú viết số điện thoại lên tay tôi đi! Tôi sẽ mau chóng liên hệ với chú, đồng thời chuyển tiền cho chú”.
Ôn Cận Thần lại quan sát Nguyên Nguyệt Nguyệt một vòng, người phụ nữ trước mặt anh này, thật đúng là thay đổi toàn diện.
Anh cũng không làm rõ, vừa lấy bút ra, cô đã đưa tay tới cho anh, đôi mắt to trong veo như nước lóe lên sự chân thành.
Cánh tay trắng nõn tinh tế, gầy đến mức khiến người ta đau lòng.
Viết số điện thoại của mình lên, anh cố ý viết thêm một chữ Ôn ở phía sau.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện