Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Người phụ nữ đó là của tôi.


trước sau

Advertisement

Chương 28: Người phụ nữ đó là của tôi.

Nguyên Nguyệt Nguyệt sợ hãi.

Cô không dám phản kháng nữa.

Cô nhận mệnh buông xuôi hai tay, Ôn Cận Thận mới giảm lực, chậm rãi rút ra.

Dục vọng trong cơ thể anh lại thức tỉnh, có cái gì đó cứng rắn khiến anh khó chịu.

Nước mắt lấp lánh trong mắt Nguyên Nguyệt Nguyệt.

Đúng là không có tiền đồ!

Bị người ta hôn, cô thế mà lại không phản kháng mà còn chờ anh hôn đủ?

Cô dùng hai mắt đẫm lệ nhìn anh, anh cao cao tại thượng như vậy, khóe miệng hình như còn có một độ cong ác ý trừng phạt.

“Chát…”.

Bàn tay dứt khoát đập lên mặt anh.

Một cái tát này rất ác, tiếng vang trong trẻo, khiến những người ơ đây đều sợ đến choáng váng.

Nguyên Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Ôn Cận Thần, khóc nói: “Khốn nạn, tôi không muốn thấy chú nữa!”. Tiếp đó lập tức chạy ra khỏi nhà hàng.

Ôn Cận Thần sờ sờ gò má, đau rát, là con nhóc kia ra tay.

Trên mặt đau nhức rõ ràng, mà cảm giác hôn cô cũng rất rõ ràng.

Ôn Cận Thần cười đến mức âm u…lớn như vậy rồi mà anh chưa bao giờ bị đánh đâu!

Nhưng bên ngoài là đường chính trong thành phố, nhiều xe, cô cứ đi ra ngoài nư vậy, thật sự nguy hiểm.

Anh nhanh chân đuổi theo, trên mặt chỉ có lo lắng, không có phẫn nộ.

Bùi Tu Triết cũng chuẩn bị đuổi theo, nhưng đã bị Phương Tử Mạch trực tiếp ngăn lại.

“Bùi tiên sinh, thức thời chút đi!?”. Phương Tử Mạch nhíu mày: “Chẳng lẽ còn muốn cạnh tranh phụ nữ với Thần sao?”.

Bùi Tử Triết lạnh nhạt nhếch môi, ánh mắt dời khỏi hình bóng biến mất ở cửa, thờ ơ nói: “Cô ấy là của tôi”.

Phương Tử Mạch giật giật cánh môi, bắt đầu lo lắng cho Ôn Cận Thần.

Vừa rồi, biểu hiện của cô nhóc khi ăn cơm chung với Bùi Tử Triết bọn họ đã nhìn thấy cả rồi, muốn nói cô nhóc này không có tâm tư gì khác với Bùi Tử Triết, chỉ sợ là không ai tin tưởng.

Ôn Cận Thần EQ cao, nhưng cho dù cao đến đâu thì có thể thay đổi cục diện yêu đơn phương bây giờ không?

Huống gì, ở trước mặt một tờ giấy trắng, EQ quá cao căn bản là không dùng được.

Muốn đả động đến tờ giấy trắng thì phải cần quan tâm và bảo vệ từng li từng tí một, Ôn Cận Thần cao ngạo như vậy, mấy chuyện này bề ngoài này cậu ta sẽ chịu làm sao?

Phương Tử Mạch thở dài, vẫn nên để cho Ôn Cận Thần tự đau đầu đi!

Nguyên Nguyệt Nguyệt ngồi trên xe taxi rồi chạy ngay lập tức, căn bản không cho Ôn Cận Thần bất cứ cơ hội nói chuyện nào.

Ghi lại bảng số xe taxi, Ôn Cận Thần lái xe đuổi theo, thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt đi đường trở về biệt thự, anh mới yên lòng.

Chờ mười phút sau khi Nguyên

Advertisement
Nguyệt Nguyệt vào nhà, Ôn Cận Thần mới xuống xe, phân phó cho dì Quế tắt công tắc nguồn điện, xịt thật nhiều nước hoa lên người mình, sau đó anh mới đi vào.

Biệt thự bỗng nhiên cúp điện, Nguyên Nguyệt Nguyệt thót tim một cái, nằm trên giường, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến cảnh tượng xảy ra vừa rồi ở nhà hàng.

Cô thậm chí còn mê man không biết mình đau lòng cái gì, tức giận cái gì.

Là bởi vì ông chú kia đột nhiên hôn cô sao?

Hay là vì ông chú kia hôn cô trước mặt Tu Triết?

Hoặc là vì ông chú không cho cô vào nhà hàng nữa?

Cô cũng không biết.

“Thiếu phu nhân, bị cúp điện cô có sợ không? Trong chốc lát tôi cũng không tìm được đèn pin, thiếu gia đã về rồi!”. Giọng nói của dì Quế vang lên ở cửa phòng ngủ.

“Ah”. Nguyên Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đứng dậy: “Con không sợ! Thiếu gia đâu?”.

Cô sờ soạng trong bóng tối đi về phía trước, bỗng đụng phải một lồng ngực rắn chắc, đau quá.

Ngửi được mùi nước hoa nồng nặc, cô khó chịu.

Cô không tự chủ nghĩ đến mùi hương thơm ngát trên người ông chú, rất nhạt, rất dễ chịu.

“Ngày nào cũng gọi điện cho tôi làm gì?”. Ôn Cận Thần khàn giọng nói: “Tôi bận rộn nhiều việc”.

“Tôi…”. Nguyên Nguyệt Nguyệt yếu ớt lùi về sau: “Tôi…”.

Cô phải nói gì đây?

Ly hôn?

Cô đã đồng ý với cha mà phải chống đỡ đến khi chị trở về rồi.

Cô không còn gì muốn nói với chồng rồi.

Ôn Cận Thần nhíu mày, biết hành động của mình ở nhà hàng đã khiến cô sợ.

“Tôi mệt chết đi được”. Anh kéo tay cô đi tới bên giường: “Xoa bóp cho tôi”.

“A?”.

“Xoa cho thoải mái tôi sẽ ngủ”.

“Ah! Được! Tôi xoa bóp cho anh!”. Cô nhanh chóng đồng ý.

Cô cho rằng: Anh ta ngủ rồi, mình sẽ an toàn.

Ôn Cận Thần không nhìn cũng biết trong lòng cô tính toán gì.

Muốn tránh?

Có con sói xấu xa nào lại thả cho con thỏ trắng nhỏ đã đến bên mép mình chạy mất không?

 

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện