Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Hôn cô ấy, chúng ta vỗ tay tán thưởng.


trước sau

Chương 27: Hôn cô ấy, chúng ta vỗ tay tán thưởng.

Thấy tình hình không đúng, Phương Tử Mạch lập tức khuyên can: “Thần, cậu đừng nóng giận, có chuyện gì nói rõ ràng”.

Nhưng khuôn mặt đen như mực của Ôn Cận Thần lại không hề chuyển biến tốt đẹp chút nào.

Nguyên Nguyệt Nguyệt mở mắt trừng trừng, thật sự không rõ vì sao chú lại biến mất lâu như vậy, mà vừa thấy cô một cái là lại nổi nóng như thế.

Hơn nữa, anh nắm tay cô thật sự rất đau.

“Ch…chú, chú làm sao vậy?”. Cô sợ hãi muốn trốn về sau, nhưng bất lực.

Bùi Tu Triết tiến lên một bước: “Ôn tiên sinh, anh và tôi từ trước đến nay giao du không nhiều lắm, nhưng ít ra vẫn biết lẫn nhau, cũng không thể báo đạo không nói nguyên nhân đã muốn làm tổn thương bạn của tôi như vậy!?”.

Bạn?

Bạn nào mà làm mấy cái hành động thân mật như vậy?

Thì ra, ở trong xe Phương Tử Mạc nói thấy bên cạnh cô có đàn ông, không phải là đang nói đùa!

Ôn Cận Thần chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, đốt đến mức anh rất khó chịu, khiến máu trong người anh đều sôi trào.

“Chú, đau…”. Nguyên Nguyệt Nguyệt hét lên.

Phương Tử Mạc biết không ổn.

Anh ta vừa kích thích Ôn Cận Thần, bây giờ con nhóc kia hoàn toàn đụng vào họng súng.

“Cậu buông cô ấy ra trước! Cô ấy mới bị thương, chưa hoàn toàn bình phục!”. Phương Tử Mạch kêu lên.

Ôn Cận Thần ngưng mắt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, nhìn cô thật sâu, vẫn không buông tay, nhưng sức nắm lấy cổ tay đã nhỏ đi không ít.

Nguyên Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy cánh tay tê dại một trận, cô thử rút về, nhưng cũng phí công.

Bầu không khí cứ cầm cự như vậy, Nguyên Nguyệt Nguyệt đang suy nghĩ xem mình phải nói cái gì đó mới tỏ ra mạnh mẽ hơn, có thể để ông chú này buông tay ra.

“Làm sao vậy?”. Người nói chuyện chính là cô gái nhỏ trông giống như Nguyên Nguyệt Nguyệt: “Chú Ôn, chúng ta về phong đi!? Tôi đói rồi”. Giọng nói mềm nhũn, khiến người ta nghe xong thì tê dại trong lòng.

Nguyên Nguyệt Nguyệt mỉm cười lễ phép với cô gái, lại nhìn về phía Ôn Cận Thần, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy là bạn gái của chú à? Rất xinh đẹp!”.

Nếu bạn gái đã đói bụng rồi thì chú ta mau đi nhanh đi chứ!

Vì sao còn đứng ở đây, vẻ mặt hung thần ác sát mà nắm tay cô không thả vậy?

“Đúng! Là bạn gái của tôi”. Ôn Cận Thần buông tay Nguyên Nguyệt Nguyệt ra, động tác vô tình, lông mày nhướng lên lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Anh ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng, anh mắt hung ác vẫn bắn lên người Nguyên Nguyệt Nguyệt như trước, tràn đầy khiêu khích.

Đã không có sự ràng buộc nào, Nguyên Nguyệt Nguyệt lén lút lùi về sau mấy bước.

Tròng mắt đen láy của Ôn Cận Thần nồng nặc tức giận, nhất là lúc Nguyên Nguyệt Nguyệt lùi về sau, trong cơ thể anh dường như có vật gì đó đang nổ bùm bùm.

Khuôn mặt tái nhợt vô tội của cô nhắc nhở anh, nếu quả thật mạnh mẽ bóp chết cô thì quá không có đạo đức.

Anh ôm chặt người phụ nữ trong ngực, nhìn môi cô ta rồi chuẩn bị hôn lên.

Khoảng cách càng gần càng bài xích, anh rốt cuộc không đấu lại nổi nội tâm của mình, đẩy người phụ nữ đó ra, nắm lấy tay Nguyên Nguyệt Nguyệt, lạnh nhạt nói: “Em mới là bạn gái của tôi!”.

Tiếng nói rơi xuống, anh lập tức hôn lên môi cô.

Cảm giác chạm điện chợt lóe lên trong cơ thể Nguyên Nguyệt Nguyệt, cô lại không hề bài xích cảm giác khác thường trong miệng.

Cô ngơ ngác.

Trong đầu vang vọng câu nói “em mới là bạn gái của tôi”.

Anh rất chủ động, liên tục hôn lên đôi môi mềm mại và ngọt ngào của cô, trong lúc cô ngây người, anh đã nắm lấy cơ hội xông vào miệng cô, tìm kiếm ở chỗ sâu nhất.

Lấy Phương Tử Mạch làm chủ, ba người bạn xấu cũng vỗ tay tán thưởng.

Người phụ nữ bị vứt bỏ tức giận đạp giày cao gót, muốn lên trước quấy rối, Phương Tử Mạch đã ngăn cô ta lại trước.

“Không liên quan đến cô rồi, cho cô mười giây lập tức biến mất”. Trên mặt Phương Tử Mạch thì cười, nhưng giọng điệu ra lệnh không chống cự được.

Đây đều là những con hổ hay cười, trên mặt thì trông bình dị gần gũi, nhưng mà máu lạnh và kiêu ngạo trong xương là trời sinh.

Bị hôn đến đau đớn, Nguyên Nguyệt Nguyệt mới phản ứng kịp.

Cô giơ nắm đấm lên, cứ thế không ngừng nện lên lưng Ôn Cận Thần, bắp thịt anh rắn chắc có lực, đánh đến mức tay cô cũng đau mà anh lại không có việc gì.

Cô càng phản kháng, anh hôn càng ác, còn dùng sức cắn mạnh khiến cô phải đầu hàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện