Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Anh làm đau cô ấy.


trước sau

Advertisement

Chương 26: Anh làm đau cô ấy.

Ôn Cận Thần ngồi ngay ngắn, lấy điện thoại di động ra chơi, tần suất tay trượt màn hình rất nhanh, ba người bạn xấu đối diện nhìn anh, cười đểu xem anh làm dáng thế nào.

Rốt cuộc, anh ngồi không yên nữa.

“Còn chưa ăn cơm?”. Anh hỏi.

Anh lo lắng cô nhóc ngốc kia trên đường đi lại ngồi nhầm chuyến xe rồi.

Với sự hiểu biết đối với xã hội này, như vậy tương đối nguy hiểm!

“Chẳng phải là bất ngờ còn chưa tới sao?”. Giọng điệu của Phương Tử Mạch lộ ra vẻ chơi đùa.

Ôn Cận Thần nhíu mày: “Người đâu?”.

Phương Tử Mạch nhún nhún vai, cười đùa giỡn: “Tôi cũng đâu có nói bất ngờ là người!”.

Ôn Cận Thần tức giận đứng dậy, Phương Tử Mạch nhanh chóng đến bên cạnh anh, đè anh xuống: “Cậu gấp cái gì! Tôi cũng đâu nói bất ngờ không phải người!”.

Hai người còn lại lập tức hát đệm theo.

Đúng lúc này, có người tới gõ cửa.

Phương Tử Mạch đi mở cửa, hai tay Ôn Cận Thần vô thức cắm vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt lại chăm chăm vào động tĩnh ở cửa.

Cửa mở ra, một cô gái nhỏ dáng dấp khéo léo đi vào, chào hỏi với bốn người đàn ông trong phòng.

Gương mặt cô ta thanh thuần đáng yêu, cái đầu nho nhỏ, có hơi giống với Nguyên Nguyệt Nguyệt, gọi bọn họ là chú, giọng nói rất mềm, rất ngọt.

“Thần”. Phương Tử Mạch vừa cười vừa lên tiếng: “Nào! Đây chính là siêu bất ngờ mà tôi đưa cho cậu! Bảo bối nhỏ này có phải thú vị hơn người kia của nhà cậu không? Người trong nhà kia có thể ném xuống được, dù sao cậu cũng lạnh nhạt với cô ta đã lâu như vậy, cũng không có ý định quan tâm cô ta, thì…”.

Ôn Cận Thần vỗ bàn một cái, hơi lạnh xung quanh bị áp chế, khiến nhiệt độ không khí được điều hòa nâng lên cũng phải hạ thấp xuống.

“Phương Tử Mạch”. Ôn Cận Thần khẽ híp mắt một cái, lóe ra ánh sáng tàn khốc, chậm rãi dựng thẳng người lên: “Vui đùa cũng một vừa hai phải thôi!”.

Ôn Cận Thần tuyệt đối không phải là người không thích đùa.

Nhưng Phương Tử Mạch lại biết rõ: Mình đạp phải bãi mìn rồi.

Anh ta chẳng qua chỉ muốn thăm dò xem con nhóc hiểu chuyện kia rốt cuộc chiếm bao nhiêu trọng lượng trong lòng Ôn Cận Thần mà thôi, không ngờ lại là một bãi mìn!

Ôn Cận Thần bước hai chân, nhịp độ rất nhanh, quét qua một luồng gió lạnh mạnh mẽ, trực tiếp rời khỏi nhà hàng.

Mấy người nhanh chóng đuổi theo, lo lắng anh làm xằng bậy.

Người đàn ông này, tuyệt đối có thể làm ra chuyện ân đoạn nghĩa tuyệt.

Đột nhiên, Ôn Cận Thần dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo trừng lên nhìn về bên phải phía trước…hai người Nguyên Nguyệt Nguyệt và Bùi Tu Triết đang ngồi đối diện nhau, vừa cười nói vừa ăn cơm, anh ta còn đang cầm khăn tay lau nước cánh bắn lên trán cô.

Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lại, gió lạnh thấu xương, ánh sáng trong nhà hàng cũng chói mắt.

Ôn Cận Thần căn bản không suy nghĩ kỹ càng đã cất nhanh bước đi về phía bàn ăn kia.

Nguyên Nguyệt Nguyệt bị một luồng khí lạnh lẽo mạnh mẽ vây quanh, cổ tay đột nhiên bị một lực nào đó hung hăng chộp tới.

Cô thuận theo đốt ngón tay trên cổ tay nhìn lên trên, thấy là ông chú, cô cười hân hoan, nụ cười vẫn chưa hoàn toàn mở ra thì đã bị gương mặt gió nổi mây phun phẫn nộ làm cho cứng lại rồi.

“Sống vui vẻ như thế, hửm?”. Ánh mắt của Ôn Cận Thần lạnh như băng, giọng nói không được dịu dàng như trước: “Thảo nào!”.

Thảo nào cô không muốn đi tìm ông chú này, chỉ biết gọi điện thoại hỏi chồng khi nào về nhà thôi.

Cô hy vọng chồng về nhà, là muốn ly hôn, sau đó, tươi cười như hoa đối với người đàn ông khác!

“Chú hai”. Nguyên Nguyệt Nguyệt không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”.

Ôn Cận Thần không trả lời, nhìn chằm chằm cổ tay của cô bị anh bíp đến mức hiện lên vết hằn, trong mắt anh lóe lên chút tàn bạo.

“Ôn tiên sinh, anh làm đau cô ấy”. Bùi Tu Triết đứng dậy, muốn kéo Nguyên Nguyệt Nguyệt trở về.

Ôn Cận Thần kéo Nguyên Nguyệt Nguyệt vào lòng trước, anh chậm rãi ngẩng đầu, híp đôi mắt đen lại, tóe ra ánh sáng sát nhân đáng sợ: “Bùi tiên sinh, anh không có tư cách quan tâm cô ấy”.

Nguyên Nguyệt Nguyệt nhìn Ôn Cận Thần, lại nhìn Bùi Tu Triết, yếu ớt hỏi: “Hai người…quen nhau?”.

Ánh mắt lại rơi trên gương mặt có vẻ ngây thơ của người phụ nữ, khóe môi Ôn Cận Thần cong lên một độ cong tàn nhẫn.

“Đồ ăn ở đây ngon không?”. Anh hỏi, giọng nói không nghe ra một chút nhiệt độ.

Cô run rẩy nói: “Ngon….ngon”.

“Tử Mạch”. Anh căng chặt hàm: “Giúp tôi mua lại cái nhà hàng này, sau đó ghi tên người phụ nữ này vào sổ đen, từ nay về sau, cấm cô ta bước vào nửa bước!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện