Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Không có ông chú, cô sống thế nào?


trước sau

Advertisement

Chương 24: Không có ông chú, cô sống thế nào?

Nguyên Nguyệt Nguyệt sửng sốt, trái tim cũng không tự chủ mà tăng tốc độ.

“Lần sau nếu có người gọi con như vậy, thì nhớ phải đáp lại ngay lập tức”. Ném xong một câu, Nguyên Gia Thực đi khỏi.

Nguyên Nguyệt Nguyệt ngồi yên tại chỗ, nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Cảm giác bị cha ruột ghét bỏ như vậy một chút cũng không dễ chịu.

Cô không nên sống sao?

Nhưng mà cô vẫn ương ngạnh sống đến lớn như vậy.

Cho nên, cô trở thành cái đinh trong mắt bọn họ là đáng đời sao?

Hai tay cô nắm chặt chăn, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt thấm vào bông, cô nhẹ nhàng thút thít, rồi chuyển thành gào khóc, đau lòng đến mức như bị thiên quân vạn mã nghiền qua vậy.

Ngay cả khóc, cũng cảm thấy thẹn…

Nguyên Nguyệt Nguyệt rất phối hợp mà đi làm quen thành phố A, lấy thân phận của chị gái đi học, may là chị gái bình thường cũng không có bạn tốt gì, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ, cô cũng biết được chín phần, cho nên cũng không lộ ra kẽ hở gì.

Cứ như vậy trôi qua một tháng, đối mặt với chương trình học hoàn toàn nghe không hiểu mà vẫn phải làm bộ nghe hiểu rõ ràng rành mạch, Nguyên Nguyệt Nguyệt cảm thấy nếu như mình cứ tiếp tục như thế nữa thì cô sẽ thật sự bị phế đi mất.

Cô lấy điện thoại di động ra, trong đó chỉ có hai dãy số.

Một cái là của ông chú, một cái của chồng.

Ông chú thì cô không đành gọi, chồng thì gọi tới gọi lui lại không ai để ý đến cô.

Cô thở dài một hơi, nghe giáo sư nói: “Tiết học này đến đây là kết thúc, hy vọng các bạn có tâm trạng thoải mái”. Lúc nói lời tổng kết xong, cô là người đầu tiên đứng dậy, thu dọn đồ đạc xong rồi chạy ra khỏi phòng học ngay lập tức.

Cô cần hít thở không khí mới mẻ gấp!

Trên lối đi bộ, Nguyên Nguyệt Nguyệt đi dồi dào sức sống, cô nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, có lẽ vô cùng có cảm tình với cây xanh ven đường.

Cách đó không xa là cột đèn xanh đèn đỏ, một chiếc xe màu đen dừng ở đó, người đàn ông ngồi phía sau cầm tờ báo trong tay, ánh mắt lại không tự chủ được liếc hai cái điện thoại di động ở bên cạnh chỗ ngồi.

Có một cái điện thoại di động, chưa bao giờ vang lên.

Cô nhóc ngốc đó ngay cả một biểu tượng cảm xúc cũng không gửi cho anh, dường như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh.

Một cái điện thoại khác, ngày nào cũng có cuộc gọi nhỡ của cô nhóc ngốc đó, còn gửi tin nhắn mấy lần hỏi anh lúc nào trở về.

Anh phát điên và đố kị khi cô thường xuyên liên lạc với chồng, hoàn toàn mặc kệ cái thân phận kia cũng là anh.

Cũng không biết mình đang cố chấp và tính toán cái gì.

“Bà chủ!”. Thư ký lái xe vui sướng kêu lên: “Ông chủ, bà chủ ở đằng kia!”.

“Bảo bối nhỏ?”. Phương Tử Mạch ngồi ở cạnh tài xế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong nháy mắt, thấy được thân thể nhỏ bé kia.

Phương Tử Mạch quay đầu lại, cái tên Ôn Cận Thần giả vờ tàn khốc không nói lời nào kia cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt vừa nóng rực lại chăm chú, khuôn mặt tuấn tú có vẻ càng thêm đẹp trai.

Phương Tử Mạch cười thâm, gần đây cũng không biết Ôn Cận Thần đang giở trò quỷ gì, tâm trạng rõ ràng không tốt, nhưng không hề đề cập đến bảo bối nhỏ.

“Bảo bối nhỏ có vẻ tâm tình rất tốt!”. Phương Tử Mạch cố ý pha trò: “Không có ông chú bên cạnh, cô ấy cũng sống rất tốt!”.

“Lái xe”. Ôn Cận Thần rít từ trong kẽ răng.

“Ông chủ”. Thư ký nóng nảy: “Không cho bà chủ lên xe sao? Anh đã lâu lắm…”.

Mắt Ôn Cận Thần trưng qua, thư ký mới nghe lệnh lái về phía trước.

“Chậc chậc!”. Phương Tử Mạch giấu hết nụ cười xấu xa vào trong bụng, miễn cưỡng nói: “Đúng là, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương bảo bối nhỏ? Thần, hoan nghênh cậu gia nhập vào hàng ngũ độc thân của chúng tôi! Mau nhìn, bên cạnh bảo bối nhỏ có thêm một người đàn ông!”.

Ôn Cận Thần thu con ngươi đen lại, mặc dù biết Phương Tử Mạch đang nói xạo, nhưng chưa đến 30 giây đã quay đầu nhìn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện