Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Cưng cô, nuông chiều cô, cái gì cũng cho cô.


trước sau

Advertisement

Chương 22: Cưng cô, nuông chiều cô, cái gì cũng cho cô.

“Ừm” vẻ mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt đỏ bừng.

Mặc dù cô không thể không phủ nhận, phần lớn những lời mà Ôn Cận Thần nói đều là sự thật.

Nhưng bị một người đàn ông đả kích phán xét như vậy cô cũng có lòng tự ái, đúng không?

“Anh cần chú quản? Từ đầu đến giờ tôi đều bảo chú đi. Là tự chú không đi, tôi…”

Cô còn chưa nói xong, anh đã thật sự quay người đi, để lại cho cô bóng dáng lạnh lùng.

Nguyên Nguyệt Nguyệt yên lặng há hốc miệng, trợn trừng mắt, hô hấp dần dần thả lỏng.

Cô cảm thấy chú đang tức giận.

Hơn nữa anh vô cùng tức giận, và lửa giận này đơn giản nhắm vào cô.

Sao cô có thể chọc anh được?

Là anh lớn tuổi rồi, đến thời kỳ mãn kinh cho nên mới tức giận linh tinh không phân biệt tốt xấu gì.

“Xì” Nguyên Nguyệt Nguyệt giương mắt, không phục hô to: “Đi đi! Đi càng xa càng tốt! Ai thèm quan tâm đến chú”

Cô bĩu cái miệng nhỏ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy uất ức…

Ở tầng một, trong phòng khách.

Ôn Cận Thần nhìn dì Quế, dặn dò: “Thiếu phu nhân tham ăn nên trong nhà chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt một chút. Đừng để cô ấy ăn quá nhiều kem, mỗi vữa cần phải có canh, đổi kiểu thường xuyên. Cô ấy không thích ăn đồ chay nên nấu thành nước lừa cô ấy là nước trái cây để cho cô ấy uống. Buổi sáng cô ấy muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, nhưng trước mười hai giờ tối phải đi ngủ. Cưng cô ấy, chiều cô ấy, làm theo ý cô ấy, cô ấy thiếu gì thì cho cô ấy”

“Thiếu gia?” Dì Quế rất nhạy cảm mà quan sát có điều gì đó không đúng: “Cậu… Không định trở về sao?”

Anh xoa đôi lông mày đang nhíu lại với nhau, luôn nhìn lên phòng ngủ ở tầng hai.

Một lúc lâu sau anh mới thu lại ánh mắt, nói ra vài chữ: “Không mặt mũi nào để nhìn cô ấy”

Bởi vì nha đầu ngốc này không trách anh.

Nhìn bóng lưng của Ôn Cận Thần vẫn cao lớn dũng mãnh như cũ, nhưng dì Quế luôn cảm thấy thiếu gia rất đau lòng. Nhìn tư thế rời đi từng bước một của anh thật cô đơn.

….

Ba ngày sau đó Nguyên Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy Ôn Cận Thần và cũng không có bất kỳ tin tức gì của anh nữa. Anh chỉ phái người đưa lại cho cô chiếc điện thoại mà

Advertisement
cô bị cướp mất.

Cô được ăn ngon mặc đẹp trong căn biệt thự, hầu như được đối xử vô cùng nuông chiều như một giấc mơ khiến cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Trong lòng chột dạ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Tôi thật sự có thể xuống giường đi mà” Nguyên Nguyệt Nguyệt nói rất nghiêm túc: “Dì Quyế à, dì để tôi ra ngoài một chuyến đi”

“Thật sự không được” Dì Quế không đồng ý: “Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi nữa. Thiếu gia biết cô bị thương nên rất quan tâm. Nếu như cô chạy ra ngoài thì cậu ấy tuyệt đối sẽ đuổi tôi đi”

“Thiếu gia nhà các người…” Nguyên Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhíu mày: “Anh ấy tốt với tôi như vậy để làm gì?”

“Thích cô đó” Dì Quế nói rất tự nhiên.

“Khụ… Khụ khụ khụ…” Nguyên Nguyệt Nguỵet bị sặc nước miếng của chính mình.

Dì Quế vội vàng đến vuốt nhẹ lưng cô, cười nói: “Thiếu phu nhân, chuyện này không cần mắc cỡ đâu”

“Tôi không có mắc cỡ” Cô lúng túng giải thích, khó nén sự hỗn loạn trong ánh mắt.

Cô đang sợ.

Được một đại thiếu gia thích không phải là chuyện tốt gì.

Dì Quế chi cười, mỗi ngày thiếu gia đều gọi điện hỏi thăm tình hình của thiếu phu nhân. Một ngày gọi ít nhất ba lần, hỏi rất tỉ mỉ. Có lúc nghe thấy giọng của thiếu phu nhân qua điện thoại, anh còn không kìm được mà lộ ra tiếng cười.

Nhưng thiếu gia vẫn không chịu về.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, dì Quế khuyên thế nào cũng không nghe.

“Dì Quế” Nguyên Nguyệt Nguyệt không có thời gian nghĩ vớ vẩn: “Tôi sắp nhập học rồi, còn có rất nhiều chuyện phải xử ý. Điện thoại của thiếu gia nhà các người ngày nào cũng trong trạng thái không ai nghe máy, tôi gửi tin nhắn cũng không trả lời. Dì liên hệ hỏi giúp tôi rằng anh ta không thể về đây gặp và nói chuyện với tôi sao?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện