Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Cô nhóc đại náo hôn lễ.


trước sau

Chương 2: Cô nhóc đại náo hôn lễ.
Nguyên Nguyệt Nguyệt và Nguyên Tư Nhã lớn lên gần giống như nhau, ngoại trừ mấy người trong nội bộ Nguyên gia biết chuyện này thì không có ai biết đến sự tồn tại của Nguyên Nguyệt Nguyệt, cô vẫn sinh sống rất kín đáo trong thành phố Z, hôn qua mới được cha Nguyên “mời” về.
Cha Nguyên cố bình tĩnh, âm thầm quan sát xung quanh một vòng, chờ cuộc hôn lễ này nhanh chóng hoàn thành như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
MC cũng đã nhận được thông báo từ sớm, sau khi nói một tràng lời chúc mừng, lại hắng giọng một cái, nói: “Rất xin lỗi, chú rể đột nhiên có một cuộc hội nghị vô cùng quan trọng cần đi công tác tạm thời, cho nên cứ để cô dâu ở đây mời rượu chịu tội với mọi người, Nguyên gia sẽ mở một bữa rượu lại mặt, xem như bồi tội”.
Vừa nói xong, người MC đã đi ly rượu cho Nguyên Nguyệt Nguyệt.
Nguyên Nguyệt Nguyệt rất khó hiểu nhìn người nhà họ Ôn đoan trang trầm ổn dưới sân khấu, trên mặt bọn họ không xấu hổ chút nào.
Kết hôn, không có chú rể, còn để cô dâu tiếp rượu?
Chẳng lẽ chỉ có Ôn gia bọn họ mới là người, còn Nguyên gia đều là tượng không cần mặt mũi à?
Đừng quên rằng, người liều mạng muốn Nguyên Tư NHã kết hôn, là chính những người nhà họ Ôn bọn họ!
Nguyên Nguyệt Nguyệt càng hận, hận cha cô, người chưa từng quan tâm đến cô, thế mà lại bắt cô nộp tới.
“Chú rể trong lúc kết hôn còn bận đi họp, thật đúng là nửa phút cũng không làm lỡ việc kiếm tiền!”. Nguyên Nguyệt Nguyệt đoạt lấy micro, giọng nói khó tránh khỏi thổn thức.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt mọi người đều chỉa về phía cô.
Cô cười một tiếng, xách áo cưới, chạy chậm ra tới cửa, rồi bế cái standee quảng cáo của Hồ Ca trở về.
“Chú rể không có ở đây, thế thì dùng thần tượng của tôi để thay thế vậy!”. Lời này Nguyên Nguyệt Nguyệt trừng mắt nói với cha: “Tôi cũng còn phải đi học, tự phạt một ly, chịu tội với mọi người”.
Nói xong, cô uống ly rượu trong tay, hôn lên gương mặt Hồ Ca trên tấm biển quảng cáo một cái, xem như là hoàn thành nụ hôn ngọt n gào của cô và “chồng”.
“Xin chào!”.
Vừa nói, đồng thời cô vừa ném bó hoa trong tay về phía đoàn phù dâu, xách váy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khách sạn hỗn loạn trong phút chốc, tất cả vệ sĩ đều đuổi theo cô.
Nguyên Nguyệt Nguyệt mang giày cao gót, không chạy nhanh được, cô dứt khoát đá giày, chân trần giẫm lên thảm đỏ với đầy cánh hoa.
Vừa chạy, cô vừa nhìn ra phía sau.
Cô mặc kệ cái gì mà Nguyên gia với Ôn gia.
Cha ép cô kết hôn, cô gả, bây giờ đã có cái chức thiếu phu nhân của Ôn gia, đã có tư cách chống lại ông ta, cô mới không sợ ông ta đâu!
Cô gây ra một đại họa, chính là để cho ông ta đối phó với nó!
Nghĩ thế, trong lòng cô thế mà lại thấy phấn khích tột độ!
Chạy đến bên lề đường, Nguyên Nguyệt Nguyệt nhanh chóng vẫy tay đón xe.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Cô không nói hai lời, cũng không nhìn tới tài xế, mở cửa xe rồi lập tức ngồi lên, vội la: “Chú hai, làm phiền chú lái xe nhanh lên một chút! Tốc độ, nhất định phải tốc độ lên! Tôi có thể cho chú rất nhiều rất nhiều tiền!”.
Ôn Cận Thần còn chưa kịp tắt máy xe thì đã bị một con nhóc nhanh chân đến trước rồi.
Mà con nhóc này lại còn mặc áo cưới.
Anh nhìn lên mặt cô.
Hơi thở anh cứng lại…đây chẳng phải là cô dâu mà ngày hôm nay anh phải cưới sao?
“Nhanh lên một chút!”. Mắt thấy người phía sau đã đuổi tới, Nguyên Nguyệt Nguyệt càng gấp hơn: “Chú hai, xem như chú cứu tôi một mạng đi! Nhanh lái xe đi! Chú có muốn tiền không!”.
Ôn Cận Thần liếc mắt nhìn vệ sĩ đuổi tới, do dự hai giây, rồi lặng lẽ cho xe chạy đi.
Dù sao anh cũng muốn nhìn xem xem, con nhóc này chạy trốn khỏi hiện trường hôn lễ, là để đi gặp gian phu, hay là đi gặp dâm phụ đây?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện