Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Tổng giám đốc kiêu ngạo sẽ không cầm tay nữ sinh.


trước sau

Advertisement

Chương 15: Tổng giám đốc kiêu ngạo sẽ không cầm tay nữ sinh.

Năm giờ chiều.

Ôn Cận Thần sớm đi ra từ công ty rồi lái xe đi về biệt thự.

Nguyên Nguyệt Nguyệt cảm ơn dì Quế rất lễ phép, mặc dù cô chỉ ở biệt thự này hai ngày nhưng dì Quế thật sự đối xử với cô rất tốt.

Nhưng qua tối nay cô cũng sẽ không cần trở về nơi này nữa.

Duyên phận của con người đôi lúc thật ngắn ngủi.

Dì Quế đưa mắt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, không nhịn được mà bật cười.

Thiếu gia thật đúng là nghịch ngợm mà, cứ đùa thiếu phu nhân như vậy.

Ôn Cận Thần dựa lưng vào xe, bộ vest màu đen vô cùng hợp với màu xám bạc của chiếc xe. Đôi tay anh nhét vào trong túi quần, đầu nghiêng về phía Nguyên Nguyệt Nguyệt, ánh nắng chiều chiếu xuống đầu anh khiến toàn thân anh như đang phát sáng.

Nhịp tim của Nguyên Nguyệt Nguyệt chậm lại nửa nhịp, chú nhìn đẹp trai ghê!

Cô chạy bước nhỏ đến đó, chớp mắt nhìn anh cười: “Chú à, cảm ơn chú đã đồng ý giúp tôi”

“Đi ăn cơm trước không?” Anh hỏi.

Cô phiền não cắn môi, không thể không nói thành thật: “Tạm thời tôi chưa có tiền”

“Lại không có tiền?” Ôn Cận Thần nổi nóng.

Tiền anh đưa cho cô mà cô không tiêu, rốt cuộc là cô có ý gì?

“Những thứ này đều là của người khác” Nguyên Nguyệt Nguyệt chỉ vào căn biệt thự phía sau mình: “Tôi muốn ly hôn, nếu như đi quá quy củ trước thì sẽ bị đuổi đi. Lẽ nào còn muốn bồi thường sao?”

Khóe môi Ôn Cận Thần hơi giương lên, cả người toát lên vẻ nam tính từ nụ cười thu hút người khác.

Anh không biết làm sao nhưng cũng rất thoải mái, tại sao khi ở trong thời điểm cần phải phức tạp thì cô nhóc đầu nhỏ này lại không hề phức tạp chút nào nhỉ?

“Vậy tôi mời cô” Giọng nói của anh rất ban ơn.

“Tôi sẽ ghi nhớ người mình nợ ân huệ” Cô vô cùng thẳng thắn: “Đợi một ngày nào đó tôi có tiền rồi, tôi nhất định sẽ đưa chú đi ăn những món ngon nhất thế giới này”

“Tiểu nha đầu” Anh chọc trán cô: “Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được” Gò má cô thoáng đỏ ửng: “Tôi không kén ăn đâu”

Anh mở cửa xe cho cô, khi cô ngồi vào xe còn dùng tay chắn trước đầu cô, lo cô sẽ bị đụng đầu.

Cô hơi ngẩn ra, hóa ra đàn ông cũng có người hào hoa phong nhã như vậy sao?

Không đúng!

Người đàn ông mà cô thầm mến cũng rất hào hoa phong nhã

Anh ấy rất thanh nhã trầm tính, dịu dàng lương thiện, hơn nữa cũng rất đẹp trai không hề thua kém gì chú cả.

…..

Ôn Cận Thần đưa Nguyên Nguyệt Nguyệt đến một nhà hàng mà anh thích ăn nhất. Nhìn cái bày trí sang trọng và cách ăn mặc của mỗi một người

Advertisement
đến đây ăn cũng biết nơi này rất cao cấp.

Nhìn những món ăn trên bàn của người khác cũng vô cùng ngon miệng.

Nhưng sao cô luôn cảm thấy không được tự nhiên khi ngồi ở đây.

Lúc nà cô mới nhớ ra mình không hề hiểu gì về người đàn ông đang ngồi trước mặt này.

Thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là tên của anh ta mà cô cũng không biết. Đương nhiên, cô cũng vẫn chưa tự giới thiệu.

Nhưng cô phải tự giới thiệu như thế nào đây?

Nói mình là Nguyên Nguyệt Nguyệt hay là Nguyên Tư Nhã?

Ở thành phố A này, cô không thấy được ánh sáng và cũng đã cho anh khá nhiều phiền toái.

Dù sao qua tối nay cô sẽ về thành phố Z, sau này cũng sẽ không gặp lại chú nữa.

Cô sẽ coi những lần gặp gỡ mấy ngày nay là một giấc mơ, dần dần cũng quên mất.

Bữa cơm này Nguyên Nguyệt Nguyệt ăn rất vui vẻ, có lẽ cô nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng ở thành phố A cho nên vô cùng quý trọng khoảng thời gian này.

Ra khỏi nhà hàng, Ôn Cận Thần và Nguyên Nguyệt Nguyệt đi bộ ra công viên Tử Vi ở gần đó. Cô nói chuyện ríu rít mà không cần anh lên tiếng, vốn sẽ không để cho bầu không khí trở nên nhạt nhẽo.

Ánh trăng kéo dài cái bóng của hai người, thỉnh thoảng còn kết vào nhau rất thân mật.

Ôn Cận Thần hạ mắt nhìn tay Nguyên Nguyệt Nguyệt đang buông xuôi bên người. Thỉnh thoảng khi cô nói đến chuyện vui, đôi tay sẽ đột nhiên giơ lên làm vài động tác, sau đó lại hạ xuống.

Anh không tìm được cách nào hay để có thể kéo đến tay cô một cách tự nhiên mà không đường đột.

“Chú à, chút nữa chú nhớ nói chuyện với chồng tôi, bảo anh ấy ly hôn trong hòa bình với tôi, có được không?” Cô dốc hết hi vọng lên người anh.

Cô không biết anh là người thế nào, nhưng tóm lại cô rất yên tâm khi ở bên cạnh anh. Hơn nữa, xem ra anh cũng rất lợi hại!

“Cô không muốn thử sống cùng anh ta trong một khoảng thời gian sao?” Ôn Cận Thần hỏi.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện