Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Bảo bối nhà cậu gọi điện thoại đến


trước sau

Advertisement

Chương 13: Bảo bối nhà cậu gọi điện thoại đến

Những người có mặt này là ba người bạn chơi thân nhất của Ôn Cận Thần. Bình thường khi nói chuyện mọi người sẽ không hề che giấu gì, nhưng lúc này mọi người lại trở nên yên lặng.

Ôn Cận Thần rất ít khi tức giận, nhưng bây giờ anh lại vô cùng tức giận như vậy.

Vẻ mặt của anh đã tức đến xanh mặt lại, gân ở cái trán rộng nổi lên, không ngừng lồi lên, đôi tay dài cũng đã nắm chặt thành hình nắm quyền.

Anh anh em còn lại nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt chuyển sang lão tứ Phương Tử Mạch đi hỏi tình hình xem.

Phương Tử Mạch do dự bước đến bên cạnh Ôn Cận Thần, khẽ đẩy củi trỏ vào anh mà hỏi: “Cậu cãi nhau với bảo bối nhỏ nhà cậu sao?”

Đôi mắt Ôn Cận Thần khẽ nheo lại, lóe lên ánh sáng vừa sắc bén vừa lạnh lùng tàn ác.

Ừm.

Quả nhiên anh ta đã đoán đúng nguyên nhân rồi

“Có thuốc lá không?” Ôn Cận Thần hỏi.

Phương Tử Mạch phát hiện thấy không đúng lắm.

Ôn Cận Thần không thích hút thuốc, chỉ khi nào tâm trạng quá bực bội thì anh mới mồi thuốc, sau đó sẽ hút không dừng lại được.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói đi” Phương Tử Mạch hỏi.

“Đúng đấy, Thần à. Cậu nói đi, chúng tôi sẽ nghĩ kế cho”

“Không có hút thuốc gì cả, chúng tôi đều chuẩn bị cai rồi. Hơn ba mươi tuổi rồi đâu thể tùy hứng như đứa trẻ nữa”

Hai người còn lại cùng khuyên giải.

Ánh mắt của Ôn Cận Thần hơi nghiêm lại, ngập tràn sự giễu cợt và mỉa mai.

Phương Tử Mạch đi vào thế tắc, chỉ có thể đưa thuốc từ trong túi ra, rồi anh ta lại lục soát người, góp thuốc lá từ trên người các anh em đưa cho Ôn Cận Thần.

Ngón tay thon dài của Ôn Cận Thần kẹp một điếu thuốc, bật lửa châm rồi dùng sức hút. Ánh lửa nơi đầu thuốc ra sức cháy đến sáng nhất, rồi sau đó lại tối dần.

Đôi mắt anh đen nháy trong màn đêm, anh bắt đầu nghi ngờ tại sao mình phải tức giận.

Cô vốn không có chút tình cảm gì với anh.

Không có tình cảm, nói gì đến phản bội?

Anh ngạo mạn ngẩng đầu ên, lẽ nào anh có tình cảm với cô sao?

Ba người còn lại im lặng ngồi tiếp tục đánh bài.

Bọn họ đều biết, Ôn Cận Thần sẽ không nói gì với họ. Anh đến đây cũng chỉ là cảm thấy tức giận mà thôi, nếu lúc này anh đến làm phiền anh thì người đó sẽ rất xui xẻo.

Nhưng họ cũng lâu lắm rồi chưa nhìn thấy trạng thái này của anh.

Đêm đó ba người đàn ông ngồi đánh bài và hút thuốc suốt đêm.

Một người đàn ông khác hút hết điếu này đến điếu khác, trong sọt rác đầy tàn thuốc, tất cả đều là kiệt tác của anh ta.

Cuối cùng, anh ta cũng đứng dậy gia nhập vào chỗ bọn họ. Bốn người đàn ông suy sụp tinh thần cùng nhau ngủ gục trên mặt bàn.

Người đàn ông bước vào tuổi ba mươi, dù bề ngoài có gọn gàng sáng loáng nhưng trong lòng cũng chỉ là một đứa trẻ.

Thay vì thả mình trên chiếc giường lớn nhưng không ngủ được, ở đây có thể cảm nhận được sự thoải mái khi nằm trên mặt bàn hồi còn trẻ thì quả thật giải tỏa được không ít buồn phiền.

Ôn Cận Thần bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, không phải là thư ký gọi điện đến mà là cô vợ nhỏ của anh.

Suy nghĩ đầu tiên của anh chính là tắt máy, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể kìm được.

“Chú à” Tiếng của Nguyên Nguyệt Nguyệt rất dịu dàng: “Tôi muốn xin lỗi chú”

“Hử?”

“Tôi suy nghĩ kỹ rồi, chú đưa tôi đi ăn điểm tâm đắt như vậy có thể cũng không biết chuyện trước đó. Chú chạy đến cứu tôi nhưng tôi lại trách nhầm chú. Tôi thật sự xin lỗi chú” Cô cố gắng để tiếng của mình nghe chân thành nhất.

“Hết chuyện rồi?” Anh kìm nén giọng: “Cúp máy đây”

“Còn có chuyện!” Cô vội vàng hét lên.

Nguyên Nguyệt Nguyệt cảm nhận thấy tâm trạng hôm nay của chú không tốt.

Cô đã xin lỗi rồi, nhưng anh lại không cho cô cơ hội nói chuyện.

Là vì tối qua cô đã mắng anh hung dữ quá nên anh tức giận sao?

Cũng đúng.

Chắc chắn anh cảm thấy cô là người vong ân bội nghĩa.

“Chú à, chú có thể giúp tôi một chuyện không?” Cô hỏi yếu ớt.

“Không thể” Ôn Cận Thần từ chối một cách vô tình.

“Chú nghe tôi nói là chuyện gì trước cũng được rồi. Lần này chỉ có chú mới có thể giúp tôi thôi, thật đó!” Cô hận không thể lôi lòng mình ra cho anh xem.

Tại thành phố A, người duy nhất mà cô có thể gọi là bạn chính là anh.

Không nghe anh nói, cô tiếp tục nói: “Tối hôm qua tôi nói dối chồng tôi là có người đàn ông khác ở bên ngoài để ép anh ấy ly hôn. Nhưng anh ấy lại bảo tôi đưa người đàn ông đó cho anh ấy xem. Tôi đi đâu để tìm đàn ông chứ? Tôi chỉ có thể tìm chú… giúp tôi… đóng giả một chút được không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện