Cả Thế Giới Đều Không Bằng Em

Có khó khăn? Tìm chú.


trước sau

Chương 12: Có khó khăn? Tìm chú.

Nguyên Nguyệt Nguyệt bị hôn đến luống cuống, tay chân cũng dùng cách muốn đẩy cái cơ thể to lớn trên người mình ra.

Đây là… nụ hôn đầu của cô.

Cô không phải là Nguyên Tư Nhã, tại sao lại bị người đàn ông này hôn?

Cô không muốn sống mà đá anh, đánh anh, cắn anh, nhưng lại bị hôn mãnh liệt đến nỗi ngay cả cắn cũng không còn sức lực nữa.

Nhất là đôi tay trên cơ thể không biết từ lúc nào đã làm hành động vô lễ hơn. Trước ngực cô tiếp xúc với hơi thở nóng bỏng khiến người khởi xướng đó như đang bơi trong sự tức giận và hưng phấn.

“Anh thả tôi ra! Bỏ ra… Cứu tôi với…Không được đụng vào tôi!” Cô vừa thở hổn hển vừa kêu lên, nhưng chưa kịp nói lời tiếp theo thì miệng đã bị chặn lại.

Mỗi một tế bào trên người cô đều cảnh giác, càng liều chết chống cự.

Nhưng cô không biết rằng cơ thể mềm mại của cô càng kích thích dục vọng muốn cô của anh.

Anh tiếp tục hôn sâu, khi đôi môi chạm đến nước mắt bóng bỏng của cô thì anh mới nhận ra mình đang làm gì.

Ông trời ơi!

Anh suýt chút nữa là cưỡng bức cô rồi sao?

Anh há miệng muốn nói gì đó với cô, nhưng cổ họng lại khô khốc không phát ra được âm thanh nào như mắc phải nhện vậy.

Anh đưa tay chuẩn bị bật đèn, nhưng cuối cùng cũng thả lỏng xuống, bất lực chạm vào giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Anh cảm nhận được cô càng run rẩy mãnh liệt hơn, nhưng anh chỉ có thể rút tay về, rời khỏi người cô.

“Hu hu hu…”

Cô vội vàng nắm chặt lấy cái chăn trùm lên người mình, không ngừng dịch ra mép giường khẽ thút thít.

Anh đi đến cửa, giây phút ấn khóa cửa cuối cùng cũng mấp máy môi: “Đưa anh ta đến gặp tôi”

Nguyên Nguyệt Nguyệt run rẩy không ngừng, chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng “cạch”. Cô ở trong phòng, nơi đây chỉ có sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Cô vội vàng đưa tay bật đèn.

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình cô, chăn nệm trên giường thì xộc xệch, cô tay cô bị siết chặt đến đỏ ửng, đau râm ran như lửa đốt.

Đôi mắt cô chớp chớp rất chậm, lộ rõ sự ủy khuất mơ màng.

Cô vừa mới nói bậy bạ cái gì vậy?

Người đàn ông khác?

Nếu như ba biết được thì có lẽ ông ấy sẽ nói với những lời này, khiến mẹ nuôi tức giận đến tái phát bệnh tim nhập viện mất.

Không được!

Cô phải nhanh chóng xử lý xong chuyện này.

Một khi cô ly hôn với thiếu gia nhà họ Ôn, ba sẽ không có lý do gì mà tìm cô đóng giả thành chị hai, cô cũng có thể có được tự do.

Nhưng cô phải làm thế nào mới được đây?

Cô đã gây họa rồi!

Trong thời gian ngắn này, cô đi đâu tìm người đàn ông bên ngoài để đưa về gặp chồng mình đây?

Vừa nãy chồng cô còn thô bạo như vậy, suýt chút nữa thì…

Ở đây nguy hiểm quá, cô phải rời đi.

A!

Chú?

Cô có thể tìm chú!

Nghĩ như vậy, Nguyên Nguyệt Nguyệt vội vàng lao vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi dùng nước nóng rửa sạch những mùi vị lưu lại trên người mình, nhưng cô có lau thế nào thì hình như nó cũng không sạch được.

Trời đêm rất yên tĩnh, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen phóng như bay trên đường. Ánh đèn đường màu vàng ấm áp vội vàng lướt qua trên chiếc xe, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Ôn Cận Thần lái xe, trong đầu nhớ lại những lời nói mà mình nghe vừa nãy, bị chấn động dừng như không biết thế nào mà thắng xe lại.

Trong lòng anh giống như một miêng bọt biển ướt đẫm vậy. Anh hít thở liên tục nhưng cũng không thể cảm nhận được hô hấp, ngạt thở đến giãy giụa.

Anh muốn gạt bỏ đi cái cảnh khó khăn này, nuốt miếng bọt biển không nên có ấy xuống rồi cố gắng nuốt xuống những sự đau đớn, hận thù, nóng nảy, điên cuồng và khổ sở đang cuộn trào trong đầu.

Là anh không biết rõ tình hình trước.

Là anh không nên lựa chọn cô làm vợ, khiến cô khó xử.

Anh đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người mình. Cô nhỏ bé yếu ớt như vậy, ức hiếp cô vốn không phải là chiến thắng vẻ vang gì. Nhưng sự tức giận và phẫn nộ quanh người anh vẫn không hề giảm đi chút nào.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cửa của một ngôi nhà cao cấp, Ôn Cận Thần đá cửa đi thẳng vào trong căn phòng bên trong nhất, tùy ý nhìn ba người đàn ông đang đánh bài pu- khơ.

“Sao lại đến đây?”

“Khi ba người chúng tôi gọi anh đến chơi mạt chược thì anh không đến, còn nói là muốn về nhà tìm tiểu bảo bối chơi cùng mà”

“Chẳng lẽ đã chơi rồi sao? Sao nhanh vậy? Anh bị hư thận sao?”

“Câm miệng!” Anh cộc cằn hét lên: “Đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện