Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 31


trước sau


Hình Chu vẫn đang cúi đầu bốn mươi lăm độ nhìn xuống, hai mắt khẽ chớp, rồi lại chớp chớp.

Lệ Thủy đang chờ cậu trả lời, nhưng một phút đèn đỏ đã trôi đi, chiếc xe đằng thì sau bắt đầu bóp còi rồi, thế nên anh đành phải khởi động xe băng qua ngã tư.

Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên gượng gạo, không một ai nói gì cả, phải mất một thời gian dài mới có người lên tiếng trước.

“Thật ra, em sợ sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện thì anh sẽ thấy buồn nôn, anh từng nói rằng em khiến anh buồn nôn kia mà…” Hình Chu khẽ thở dài, như thể cậu đã phải bôn ba quá lâu rồi, cậu tựa lưng vào ghế rồi nhìn ra dòng xe cộ ngược xuôi bất tận bên ngoài cửa sổ, những người này không biết cuối cùng rồi sẽ đi về đâu nhỉ, hay là cũng sẽ mất phương hướng giống như cậu vậy.

“Tiểu Chu, anh sai rồi.

” Giọng nói của Lệ Thủy vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng trong đó lại tràn đầy cảm giác hối hận.

Thì ra việc nói chuyện không biết lựa lời cuối cùng cũng có ngày xảy ra với anh, Lệ Thủy cảm thấy trước đây anh đã tự tin đến mức nực cười.

“Anh không sai.

” Lệ Thủy không sai, là do cậu đã giấu anh kia mà.

Cả hai dường như đang bị cuốn vào một vòng lặp lạ kỳ, ai cũng cảm thấy mình có lỗi và không muốn tha thứ cho nhau.


“Lệ Thủy, đừng né tránh em nữa.

” Em chỉ sợ rằng càng tìm hiểu sâu, anh lại càng muốn rời xa em hơn.

Lệ Thủy siết chặt lấy tay lái, không nói gì nữa.

Hình Chu quay đầu sang nhìn Lệ Thủy, ngay cả khi anh chẳng nói gì, khóe môi cũng vẫn đang rất dịu dàng, không hề lạnh lùng, Hình Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chả phải trước khi gặp mặt anh, cậu vẫn còn thấy rất hào hứng ư, tại sao bây giờ lại tiêu cực đến thế, ngay cả chính cậu cũng không thể hiểu nổi cái bản thân dễ dao động của mình nữa rồi.

Dũng cảm lên nào, Hình Chu tiên sinh.

Hình Chu ôm bộ quần áo mặc ở nhà ngồi trên ghế sô pha, cả hai người đều bị mắc mưa, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, là Lệ Thủy đang tắm.

Cậu không biết Lệ Thủy nói muốn hiểu cậu hơn có nghĩa là gì, tựa như anh đang thử làm một cuộc thí nghiệm vậy, nhưng anh thậm chí còn chẳng hiểu nguyên lý thì làm sao mà tiến hành được đây? Hơn nữa, những gì Lệ Thủy nói là “tìm hiểu”, không phải “thấu hiểu”, có nghĩa kết quả của thí nghiệm này ra sao anh cũng chẳng biết, và từ trong tiềm thức cậu cảm thấy khả năng thất bại là rất cao.

Trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng động lớn, Hình Chu đứng bật dậy chạy tới, mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy giá để đồ và chai lọ rơi vãi trên mặt đất, cũng như ánh mắt ngạc nhiên của Lệ Thủy.

“Giá để đồ… Rơi hả anh?”
“Ừ.



Lệ Thủy không mặc gì cả, thân hình trần truồng gần như đạt chuẩn tỷ lệ vàng đang lồ lộ trước mắt Hình Chu, dù đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần nhưng đầu óc của cậu vẫn nóng bừng hết cả lên.

Chẳng hiểu sao cậu bỗng thấy mê say đến lạ kỳ, rõ ràng cậu vẫn còn đang mặc quần áo, thế mà cơ thể lại tựa như bị ai đó điều khiển vậy, cứ thế chủ động kề sát vào thân hình ướt sũng của Lệ Thủy.

“Tiểu Chu…”
Đôi môi của Lệ Thủy vì hơi nước mà trở nên ướt át, chiều cao chênh lệch gần hai mươi cm khiến cho Hình Chu phải kiễng chân lên, Lệ Thủy vẫn còn đang sững sờ, thế nhưng môi và lưỡi của Hình Chu đã bắt đầu tấn công anh rồi.

Sợ rằng Hình Chu sẽ trượt chân, đôi tay trần trụi của Lệ Thủy đành phải ôm lấy Hình Chu vẫn còn đang mặc quần áo, rõ ràng Lệ Thủy là người nên cảm thấy lạnh mới đúng, thế nhưng anh lại cảm nhận được bờ lưng của Hình Chu khẽ run lên khi anh chạm vào.

Hình Chu chưa bao giờ nhắm mắt khi hôn nhau cả, cậu ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lệ Thủy với khoảng cách gần nhất, Lệ Thủy cũng đang chủ động hôn cậu.

Rốt cuộc cậu cũng lấy lại được đôi chút dũng khí, nhút nhát mà lại gần anh hơn tựa như đã từng rất rất nhiều lần làm thế, đối với cậu, trên đời này chỉ có Lệ Thủy mới có thể mang đến cho cậu sự can đảm mà thôi.


“Lần đầu tiên em mặc quần áo phụ nữ là khi đứng trong phòng thay đồ ở cửa hàng trang phục do mẹ em… Mẹ nuôi của em kinh doanh.


Hình Chu nép vào vòng tay của Lệ Thủy, giọng nói vẫn còn khàn khàn sau cơn triền miên.


“Hôm đó là ngày giỗ đầu của cha em, bà ấy đưa Hình Nguyệt đến thăm mộ cha vào buổi sáng, em đợi bọn họ đi khỏi đó mới dám tới, ngày ấy em đã nói rất nhiều điều với cha, mãi đến khi bầu trời trở nên tối đen, em bỗng nhận được cuộc điện thoại của Hình Nguyệt, con bé nói rằng nó bị nhốt ở trong phòng thay đồ và chẳng thể liên lạc

được với mẹ, muốn em về nhanh để giải cứu cho nó, còn bảo rằng nó đang rất sợ hãi.

Em nghe thấy thế thì bắt taxi chạy tới ngay, đúng là mẹ đang không có trong cửa hàng, em vội lấy chìa khóa mở cửa dắt Hình Nguyệt ra, con bé nói điện thoại bị hết pin, muốn mượn điện thoại của em và nhờ em vào trong phòng thay đồ nhặt giúp con bé chiếc túi bị rơi, thế nhưng lúc mà em vẫn còn đang tìm thì chợt nghe thấy tiếng khóa cửa.


Giọng nói của Hình Chu rất bình tĩnh, thế nhưng cuối câu vẫn hơi run run, Lệ Thủy siết chặt lấy Hình Chu trong vòng tay mình, Tiểu Chu của anh là một người rất hiền lành, thấy em gái mình sợ hãi, thân làm một người anh trai, chắc chắn Hình Chu sẽ chạy đến bảo vệ con bé với tốc độ nhanh nhất có thể, thế nhưng cậu không thể ngờ rằng đây thực chất chỉ là một trò đùa dai.

“Em vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nghe thấy tiếng Hình Nguyệt nói vọng vào từ bên ngoài: ‘Hôm nay mẹ rất buồn, vào một ngày quan trọng đến như vậy, tôi nghĩ rằng anh nên ở đây một mình mà suy ngẫm đi.

’ Nói xong thì nó tắt đèn, phòng thay đồ lại không có cửa sổ, em liên tục gọi con bé nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang dần đi xa của nó, và dù cho em gõ cửa hay la hét đến đâu thì cũng chẳng có lấy một ai tới giúp cả, anh tưởng tượng ra được hay không? Trong một căn phòng ngập tràn bóng tối như vậy, cảm giác lúc đó thời gian tựa như đã ngừng trôi mất rồi.


Đôi mắt của Hình Chu tuy đen trắng rõ ràng nhưng lại tràn đầy hoang mang và sợ hãi, tựa như cậu đang lần nữa nhốt mình vào trong căn phòng thay đồ đáng sợ ấy vậy.

“Đừng sợ, Tiểu Chu.

” Giọng nói dịu dàng của Lệ Thủy xua đi sự căng thẳng trong cậu.

“Dạ, em không sợ nữa đâu.

” Hình Chu trở mình, nằm lên trên bụng của Lệ Thủy, “Em đã đợi rất lâu nhưng mãi vẫn chẳng thấy có ai đến cả, không gian xung quanh em im lặng như tờ, thế mà em lại nghe thấy tiếng súng, từng tiếng từng tiếng một, mãi không chấm dứt, chính là cái âm thanh địa ngục đã mang cha em đi… Em dần dần trở nên lo lắng không yên, và sự hỗn loạn ấy khiến em chẳng thể nhớ nổi cha đã nói gì với mình nữa, ông ấy từng nói rằng, làm con trai của cha, em phải sống một cuộc đời thật kiên cường.

Sau đó tình cờ em chộp được mảnh vải, là của một chiếc váy, và chính cảm xúc mềm mại ấy đã giúp cho em đột nhiên thấy bình tĩnh hơn.



Khi nhắc đến chiếc váy, vẻ mặt vốn đang rất căng thẳng của Hình Chu cũng dần thả lỏng hơn, mọi sự thay đổi trên biểu cảm của cậu đều không thoát khỏi tầm mắt của Lệ Thủy, hơi thở trong anh gần như ngừng lại, hóa ra những chiếc váy có vai trò quan trọng như vậy đối với cậu.

Mặc dù Lệ Thủy không hiểu, nhưng anh có thể cảm nhận được.

“Nói đến đây cũng kỳ lạ thật, chẳng có ai dạy em cả, thế mà em vẫn mặc được chiếc váy đó lên mình trong bóng tối, ngay cả nó có màu gì hay trông nó ra sao em cũng chẳng biết, thế nhưng em cảm thấy như thể mọi chuyện đều trở nên ổn hơn nhờ có nó vậy.


“Em sợ bóng tối cũng là vì…”
“Chắc thế, kể từ ngày đó trở đi, em không còn dám đối mặt với bóng tối nữa.


“Sáng hôm sau, khi mẹ nuôi của em mở cửa ra, bà đã nhìn em với ánh mắt tựa như đang thấy quái vật vậy, lúc đó em mới biết rằng thì ra chiếc váy mình mặc có màu xanh nước biển, tà váy viền lá sen.


Hình Chu mỉm cười.

“Lệ Thủy, trước đây khi anh nhìn thấy em như vậy, anh cũng có cảm giác em giống một con quái vật lắm đúng không?”
Hình Chu không ngẩng đầu nhìn Lệ Thủy, chỉ áp tai vào ngực anh lắng nghe nhịp tim đang đập mỗi lúc một nhanh hơn, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn lạ kỳ, cậu biết lúc này đây chắc hẳn Lệ Thủy cảm thấy rất dằn xé, anh đang vì cậu mà đấu tranh.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện