Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Thiên nga đen xoay tròn


trước sau

Advertisement

Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)

Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)

Sáng ngày hôm sau, Khương Vũ bị đánh thức bởi một tiếng “Ting” thông báo từ điện thoại.

Cô lấy điện thoại di động dưới gối đầu ra, trên màn hình hiển thị thông báo của hệ thống: “Đã thanh toán 16,000 tệ thù lao nhiệm vụ [Cứu vớt thiếu nữ lầm lỗi].”

Đồng thời, hệ thống gửi cho Khương Vũ hai đoạn lời nhắn của Diệp Tử:

“Cảm ơn cô đã ngăn cản tôi, không để tôi phạm phải sai lầm hối hận cả đời. Cô nói rất đúng, vì thằng khốn kia mà đánh một đời của mình, không đáng.”

“Từ nay về sau, tôi sẽ dùng tâm thái biết ơn nhất để chào đón cuộc sống mới.”

Khương Vũ bất giác cong khóe môi, cảm thấy rất mãn nguyện.

Hóa ra ngoài giúp đỡ người khác có thể kiếm thêm tiền, còn có thể đạt được cảm giác thành tựu lớn đến vậy.

Khương Vũ buông di động, vừa ngân nga hát vừa đi vào toilet, rửa mặt chải đầu, trang điểm tông nhẹ nhàng rồi thay đồ và giày múa. Sau đó đi đến trung tâm dạy múa Linh Tước.

Hôm nay Linh Tước sẽ chọn một mầm non ưu tú từ mỗi lớp để tham gia thi tuyển chọn cuối năm.

Khương Vũ nhất định phải giành được vị trí này thì mới có cơ hội vào Trường nghệ thuật Esmeralda.

Khương Vũ thắt lại dây giày múa, thay một bộ đồ múa liền thân đi vào phòng tập.

Các bạn học nhìn cô, hai mắt nhìn nhau mang theo biểu cảm hơi khó hiểu.

“Sao cậu ấy lại tới đây?”

“Không phải cậu ấy nói không nộp được học phí nên muốn nghỉ học sao?”

“Nếu là cậu ấy thì đó lựa chọn tốt nhất, chẳng phải Tư Lâm nguy hiểm sao?”

Vào lúc Khương Vũ bước vào phòng tập, mọi ánh mắt của các bạn học đều dồn vào một cô gái đang ép chân với gương.

Cô gái tên Ngô Tư Lâm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong lớp với Khương Vũ.

Hai người đều được giáo viên phụ trách coi trọng và quý mến, hơn nữa trình độ hai người khó phân cao thấp, không ai chịu thua kém phân nào.

Bình thường thì không nói nhưng hôm nay là buổi đánh giá, mỗi lớp chỉ chọn ra một người để tham gia thi tuyển chọn cuối năm. Vì thế Ngô Tư Lâm và Khương Vũ buộc phải cạnh tranh khốc liệt “một sống một còn”.

Ngô Tư Lâm vì chuyện này mà phiền não hết cả một mùa hè.

Trước khai giảng cô ta đã cố ý mang chút quà đến tìm cô Hoàng Hân dò hỏi chuyện này và đều nhận được câu trả lời là: Khương Vũ nợ học phí lớp vũ đạo quá thời hạn, học kỳ này đã bị cho nghỉ học rồi. Bởi vậy mà Ngô Tư Lâm tràn ngập niềm tin cho rằng hôm nay cô có thể thuận lợi tranh được vị trí trong danh sách.

Thế nhưng không ngờ rằng Khương Vũ lại tới!

Các bạn học trao đổi ánh mắt tỏ vẻ hôm nay sẽ có kịch hay để xem.

Tóm lại thì với những học sinh lớp múa của Linh Tước mà nói thì chọn lấy người ưu tú thi đấu chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.

Hai người Ngô Tư Lâm và Khương Vũ cạnh tranh mới là “cuộc chiến của những vị thần”.

Ngay sau đó, Hoàng Hân và một vị ban giám khảo nữa của lớp múa Linh Tước bước vào phòng tập, bảo các bạn học chuẩn bị tốt, kì thi đánh giá chính thức bắt đầu.

Khương Vũ hơi khẩn trương, gác chân lên lan can cạnh gương bắt đầu khởi động làm nóng người.

Ngô Tư Lâm không quá lo lắng.

Thứ nhất trong lòng cô biết rõ mối quan hệ giữa Khương Vũ và giám khảo chính – Hoàng Hân không được tốt cho lắm, hơn nữa cô lại thường xuyên tặng quà cho cô Hoàng Hân, ai thân thiết ai xa cách nhìn là hiểu.

Thứ hai… Cô cho rằng năng lực của mình không hề kém so với Khương Vũ. Nếu so thực lực người tám lạng kẻ nửa cân, thì đương nhiên Khương Vũ không phải đối thủ của cô.

Nhóm bạn thân của Ngô Tư Lâm vây quanh cô, châm chọc mỉa mai: “Yên tâm đi Tư Lâm, cậu ta không phải đối thủ của cậu.”

“Đó, cậu nhìn giày múa của cậu ta xem, mỗi lần đều dùng đôi giày này, múa đến mòn rồi mà cũng không đổi.”

“Hừ, thật là bủn xỉn.”

Ngô Tư Lâm nói với hội bạn thân: “Không nên cười nhạo gia cảnh của người khác như thế, nghèo khó không phải tại cậu ấy. Thật ra năng lực của Khương Vũ cũng rất mạnh.”

“Tư Lâm, cậu cũng quá lương thiện rồi. Nhưng mà tớ nói thật, thực lực của Khương Vũ còn kém xa mới sánh được với cậu.”

“Từ nhỏ Tư Lâm đã được đào tạo múa ba lê chuyên nghiệp, được người nhà mời chuyên gia có tiếng tăm tới dạy học. Còn Khương Vũ, cái loại học hành nửa vời đó sao có thể so sánh được.”

……

Thật ra những cô gái ở đây nói xấu Khương Vũ cũng có ít nhiều ganh tị với cô. Con gái trong lớp múa của Linh Tước đa phần đều là học múa ba lê từ nhỏ.

Riêng Khương Vũ thì không như thế, cô mới lấn sân sang múa ba lê cách đây vài năm. Không vì tới sau mà thua kém hơn người khác, chỉ trong mấy năm đã trở thành người có trình độ ngang với Ngô Tư Lâm – học sinh có trình độ nổi bật và xuất sắc nhất lớp.

Thiên phú như vậy ai mà chẳng ganh tị.

Trong lúc mấy cô gái nhỏ thì thầm thì cuộc thi đã bắt đầu rồi.

Giáo viên yêu cầu mỗi bạn trên sân khấu nhảy một đoạn động tác sở trường, khoảng tầm ba phút.

Không cần nhảy quá lâu, chỉ cần ba phút cũng đủ để giáo viên thấy được tài năng và trình độ của một học sinh.

Các cô gái lần lượt bước lên sân khấu.

Mặt khác các giáo viên và giám khảo ở dưới nhìn các cô biểu diễn đều lắc đầu ngán ngẩm, tương đối không hài lòng.

Trình độ như vậy thì có mà “bít cửa”.

Mãi cho đến khi Ngô Tư Lâm bước lên sân khấu. Khi tới đoạn tách thẳng chân cô ấy giỏi nhất, theo tiết tấu của âm nhạc, Ngô Tư Lâm đặt người ở tư thế quỳ, duỗi thẳng một chân về phía trước, đồng thời chân còn lại giơ thẳng lên, tạm giữ nguyên động tác.

Vô cùng xinh đẹp!

Các giáo viên và giám khảo mỉm cười chấm điểm, có vẻ như cuối cùng cũng thấy được một tiết mục biểu diễn xuất sắc.

Ngô Tư Lâm tràn đầy tự tin kết thúc màn biểu diễn, cảm ơn và đi xuống sân khấu.

“Quá đỉnh luôn Tư Lâm!”

“Một màn xoạc thẳng chân quá hoàn mỹ, đẹp ngất ngây luôn!”

“Cũng chỉ có cậu mới làm được động tác này!”

Các cô gái sôi nổi nịnh nọt, mà Ngô Tư Lâm cũng tương đối hưởng thụ. Cô ta quay đầu thoáng nhìn Khương Vũ.

Tiếp theo, giáo viên gọi đến tên của Khương Vũ.

Khương Vũ khởi động tay chân một chút rồi bước lên sân khấu.

Lúc cô đi ngang qua chỗ Ngô Tư Lâm, không ngoài dự đoán, Ngô Tư Lâm làm bộ lơ đãng vươn chân da, chuẩn bị ngáng chân Khương Vũ.

Khương Vũ đã sớm biết Ngô Tư Lâm là người hai mặt, ngày này kiếp trước Khương Vũ bị cô ta ngáng chân

Advertisement
ngã bò trên mặt đất, suýt chút nữa thì gãy xương.

Đương nhiên, phần biểu diễn trên sân khấu của cô chỉ ở mức tạm được. Do vậy mà cô không thể lọt vào danh sách tuyển chọn, càng không thể bước vào trường Nghệ thuật Esmeralda.

Khương Vũ đã sớm dự đoán được Ngô Tư Lâm chơi xấu nên Khương Vũ dẫm ngay lên mu bàn chân của cô ta, hơi nghiến chân.

Ngô Tư Lâm bị đau nên thét lên, sau đó lập tức ngậm chặt miệng, không dám kêu ra tiếng vì sợ người xung quanh phát hiện cô chơi bẩn.

Khương Vũ nhếch khóe miệng cười lạnh, nhanh chóng bước lên sân khấu.

Ngô Tư Lâm phẫn hận nhìn cô, nghĩ thầm cho dù là Khương Vũ lên được sân khấu thì cũng không có khả năng bằng mình.

Âm nhạc vang lên, là giai điệu “Hồ thiên nga” vô cùng quen thuộc, Khương Vũ theo tiết tấu cao trào của bản nhạc, bắt đầu biểu diễn đoạn “thiên nga xoay tròn” kinh điển có yêu cầu độ khó rất cao.

Cô đỡ chân, lấy mũi chân đứng thẳng làm trụ, một chân khác nâng lên rồi gập lại tạo thành độ cong hoàn mỹ. Sau đó nâng tay, nhìn chằm chằm vào một điểm, sau đó xoay tròn bằng tốc độ nhanh nhất.

Với tất cả những cảm xúc mãnh liệt nhất, cô thể hiện đã được toàn bộ sự kiêu ngạo của thiên nga đen mị hoặc, quyến rũ và mạnh mẽ.

Ngô Tư Lâm vô thức cắn môi dưới. Cô quay sang nhìn các giáo viên và giám khảo, họ thậm chí còn quên chấm điểm, nhìn không chớp mắt vào thiên nga đen đang xoay tròn trên sân khấu.

Mãi cho đến lúc nhạc dừng, Khương Vũ ổn định động tác, đứng vững vàng, ưu nhã cúi đầu nói cảm ơn. 

“Clap clap”, một giáo viên đã bắt đầu vỗ tay, giống như ngọn lửa dẫn đầu, chỉ trong khoảnh khắc, cả phòng học đều vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Ngô Tư Lâm không thể tin được, chỉ có một mùa hè không gặp mà khả năng múa của Khương Vũ lại trở lên xuất sắc như vậy, tiến bộ quá nhanh.

Học kỳ trước, Khương Vũ chỉ có thể miễn cưỡng cùng cô bất phân thắng bại, còn hôm nay. Đã không cùng đẳng cấp với cô nữa.

Khương Vũ đi xuống sân khấu, trái tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng.

Cô biết khả năng của mình đã sớm không còn là trình độ của năm 17 tuổi nữa rồi.

Hiện tại, cô cũng có nhiều năm kinh nghiệm tập múa, trình độ tuyệt đối có thể coi là chuyên nghiệp. Ngô Tư Lâm, chẳng qua là tranh chấp trẻ con, đẳng cấp không giống nhau.

Ngô Tư Lâm nghiến răng nhìn Khương Vũ, đáy mắt lộ rõ vẻ không cam lòng và ganh ghét.

Nhưng mà nhóm bạn thân xung quanh đều an ủi: “Múa tốt thì có ích gì, các giáo viên và giám khảo cũng không chọn cậu ta.”

“Đúng thế, với hoàn cảnh của cậu ta, học phí còn không nộp nổi, vào trường Nghệ thuật Esmeralda không phải sẽ làm mất mặt trung tâm dạy múa Linh Tước chúng ta sao?”

“Đúng vậy! Các giáo viên không có khả năng chọn cậu ta.

……

Ngô Tư Lâm cuối cùng cũng yên tâm đôi chút.

Mấy người đó nói không sai, các giáo viên và giám khảo sẽ không để Khương Vũ tham gia thi tuyển chọn, Khương Vũ còn nợ học phí của Linh Tước lâu như vậy.

Mà học phí của Linh Tước còn không bằng số lẻ của Trường Nghệ thuật Esmeralda. Khương Vũ muốn tiến vào thánh điện ba lê này đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nghĩ đến đây, cô ta lại bắt đầu đắc ý thỏa mãn, khinh miệt liếc Khương Vũ.

Khương Vũ không để ý đến cô ta, nghiêm túc quan sát các bạn học biểu diễn trên sân khấu.

Chẳng mấy chốc, buổi kiểm tra kết thúc, mỗi bạn học đều hoàn thành trọn vẹn màn biểu diễn nhưng chỉ một người được chọn.

Đương nhiên các giáo viên muốn chọn lấy một học sinh ưu tú nhất để bước vào cuộc thi lên cấp cuối năm.

Hoàng Hân bước lên đài tuyên bố danh sách cuối cùng.

Cô ta nhìn Khương Vũ, rồi lại nhìn sang Ngô Tư Lâm. Sau đó ánh mắt dừng trên tấm bìa cứng trên tay.

Ngô Tư Lâm thấy Khương Vũ hồi hộp, thậm chí lo lắng tới mức tay cũng run run,  cô ta cảm thấy hơi buồn cười.

Chẳng lẽ Khương Vũ còn mong đợi cái gì sao? Hoàn cảnh của cô như vậy mà muốn bước vào Esmeralda?

Đúng là mơ mộng viển vông.

Ngô Tư Lâm tràn ngập tự tin chờ được nghe tên mình từ trong miệng Hoàng Hân, nhưng tới lúc đợi được rồi thì cũng là lúc cô không muốn nghe thấy cái tên kia nhất.

——

Khương Vũ.

“Theo như thảo luận và nhất trí của các giáo viên, giám khảo. Chúng tôi quyết định người tiến vào cuộc thi tuyển chọn cuối năm là Khương Vũ.”

Dứt lời, Hoàng Hân là người đầu tiên vỗ tay.

Các bạn học cũng sôi nổi vỗ tay chúc mừng.

Sau tất cả, mọi người đều có thể thấy màn biểu diễn vừa rồi của Khương Vũ có thể xem như là tốt nhất toàn trường.

Ngay cả Ngô Tư Lâm – người hay cùng Khương Vũ phân cao thấp, thậm chí là người vẫn luôn hơn một bậc, nhưng qua màn trình diễn vừa rồi. Chính là sự khác biệt giữa mắt cá và trân châu[1].

[1]mắt cá và trâu châu: khác biệt quá lớn, một trời một vực.

Cho nên Khương Vũ có thể thắng và bước vào vòng tuyển chọn cũng là xứng đáng.

Ngô Tư Lâm chưa kịp phản ứng, ở giữa mọi người vỗ tay ngơ ngác nhìn Khương Vũ.

Mãi đến lúc này, Khương Vũ mới quay đầu lại nhìn về phía cô.

Ở trong đôi mắt cô ấy, Ngô Tư Lâm bắt gặp một ánh mắt chưa từng thấy qua.

Ánh mắt như vậy tuyệt đối không thể thuộc về Khương Vũ tự ti nhút nhát kia.

Cô ấy tựa như đã thay đổi, thay đổi thành người khác.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện