Editor: D Ẹ O
Bốn bề lặng yên trong giây lát, sau đó cả hội trường bùng nổ những tiếng kêu vang như biển động cùng tiếng huýt sáo, và cả những tiếng thì thầm khe khẽ như lũ dâng:
"Á đù, Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển không phải kẻ thù à?"
"Xong, điên cả rồi, đều tại thi đại học làm hại!"
"Ê ê ê, băn khoăn ghê nha, sao tôi cứ thấy chuyện này không đơn giản!"
"Làm sao bây giờ? Tự dưng thấy đáng yêu quá trời đất. Có phải tui ấm đầu rồi không?" —— Có người tiện miệng đáp: "Chuẩn rồi đấy."
"Tôi tạm thời không phân biệt được rốt cuộc Trịnh Bằng Khinh là fan hay anti..."
"Cái dáng vẻ này của Trịnh Bằng Khinh, chẳng lẽ là—— tiểu đệ bảo kê trong truyền thuyết?"
"Tiểu đệ nịnh hót thì có, chẳng lẽ cậu ta bị tư thế oai hùng vừa nãy của Lâm Khiển chinh phục?"
"Thực không dám giấu diếm, thật ra tui cũng vừa bị Lâm Khiển mê đảo nè!"
...
Bọn Hứa Dao vốn đang định bật dậy chạy đi ngăn cản, thấy vậy cũng thừ người đặt mông về lại ghế.
Vốn ban giám hiệu và các giáo viên còn đang đau đớn khi chọn lầm đại biểu học sinh thấy vậy cũng ngây như phỗng, đặc biệt là cái vị ban nãy còn hả hê chửi người ta, Kha Thải Châu, miệng cô ta há hốc, lại chẳng thốt được nên lời, ngỡ ngàng nhìn Trịnh Bằng Khinh, sau đó lại đưa mắt về phía Hoắc Nghiệp Thụy.
Sắc mặt Hoắc Nghiệp Thụy cũng bắt đầu vặn vẹo.
Trái tim yếu ớt treo ngay cuống họng của hiệu trưởng cuối cùng cũng được an vị về chỗ cũ, những tưởng sẽ xảy ra chuyện ai ngờ thế sự vô thường, hại ông sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã đứng tim, tựa vào lưng ghế, ông hoài nghi nhìn Hoắc Bình Xuyên: "Đây là cách lớp Tám trả thù trò Lâm Khiển?"
Thế sự vô thường: Sự đời luôn đổi thay
Hoắc Bình Xuyên cũng ngẩn tò te, khi bị hỏi, ông ta lúng túng cười, ấp úng đáp lấy lệ: "Có thể là do hiểu lầm nào đó."
Hiệu trưởng nhìn sâu vào mắt ông ta: "Các em nó dù gì cũng còn nhỏ, đang tuổi bồng bột, tin lời truyền miệng vậy không tốt đâu."
Hoắc Bình Xuyên còn biết phải nói sao nữa, miễn cưỡng cười trừ cho qua chuyện: "Hiệu trưởng nói chí phải."
Nếu Hoắc Nghiệp Thụy mà không phải là con đẻ mình thì ông ta cũng muốn đánh chết nó.
Đổng Minh Ân bàng hoàng giật mạnh góc áo Trịnh Bằng Khinh, ngay cả điện thoại rơi trên đất cũng bất chấp, run giọng nói: "Đại ca, anh cầm sai kịch bản rồi, sai rồi..."
Trịnh Bằng Khinh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn giương cao loa, ánh mắt lướt qua biển người, bắn thẳng về phía Lâm Khiển.
Trong đầu Lâm Khiển hiện lên câu nói của Giang Đình Tuấn: "Nếu mà bị tỏ tình trò đó, tao tình nguyện độc thân cả đời!"
Tuy Trịnh Bằng Khinh không phải đang tỏ tình, nhưng nếu nghĩ thoáng chút thì cũng chẳng khác tỏ tình là bao.
Còn mất mặt hơn được nữa không?!
Sự thực đã chứng minh, còn.
Ngay lúc Lâm Khiển còn đang mất mặt không nói nên câu, cái loa trong tay Trịnh Bằng Khinh đột ngột phát ra thanh âm hùng hồn đậm chất giọng địa phương: "Bắc củ cải thơm ngon mới hái đây, chỉ bảy hào bảy hào bảy hào một cân—— Mua ba cân chỉ mất hai đồng —— "
Lâm Khiển: "..."
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Sư sinh toàn trường: "Phì——"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Má ơi, hoàng tử chợ củ cải!"
"Tôi biết rồi nhé, Trịnh Bằng Khinh đang muốn chào hàng củ cải trắng Lâm Khiển... Ấy lộn, bắc củ cải mới đúng."
"Ế ế, tui mua!"
...
Thanh niên Đổng Minh Ân phụ trách đi mượn loa thấy lưng mình chợt lạnh, đánh hơi được sự uy hiếp từ cái chết, run lập cập buông cái móng đang kéo góc áo Trịnh Bằng Khinh, khóc không ra nước mắt: "Đại ca, em thật sự không hề biết loa này có thu âm sẵn..."
Trịnh Bằng Khinh mặc kệ hắn, im lặng tắt loa, tiếp tục hướng mắt nhìn Lâm Khiển.
Lúc đầu còn chần chừ, khổ sở và ưu thương khi lại phải làm FA, nhưng nghe xong bài diễn thuyết của Lâm Khiển, mọi đau buồn đều tan biến hết, bởi Lâm Khiển cũng trùng sinh giống hắn.
Trịnh Bằng Khinh thầm chửi Đổng Minh Ân ăn hại, nếu đã mượn loa thu âm, thì sao không dứt khoát mượn cái nào thu âm tiếng pháo nổ với pháo hoa ấy.
Hắn thề hắn sẽ mở to hết đát, cho cả trường đều phải chúc mừng hắn thoát kiếp FA!!
Lâm Khiển cũng nghẹn ngào khi đối diện tầm mắt nóng rực của Trịnh Bằng Khinh.
Không ngờ một Trịnh Bằng Khinh chết vì sĩ diện năm nào, giờ lại vì một câu nói của y mà chấp nhận làm chuyện mất mặt trước đám đông.
Thì ra ái tình thật sự có thể khiến người ta mù quáng.
Càng thêm đui mù chính là ánh mắt của Trịnh Bằng Khinh giờ khắc này, dù cho cách cả biển người, Lâm Khiển vẫn có thể chuẩn xác phiên dịch được ý nghĩ hắn muốn gửi gắm: Chuyện anh đáp ứng em, anh đã làm xong rồi, còn không mau mau nói chuyện yêu đương với anh.
Trong não suốt ngày toàn yêu với đương.
Lâm Khiển cảm thấy trọng trách cao cả gánh vác tương lai của cả hai đang đè nặng trên vai, y nhìn toàn trường, bình tĩnh ho khẽ, cười nói: "Cảm ơn bạn học Trịnh đã khen ngợi, về sau, mong cậu hãy cùng tôi học tập cho thật giỏi."
Trịnh Bằng Khinh lại giơ loa lên, bình tĩnh mà kiên định: "Được."
Nói rồi hắn đột ngột vỗ lên đầu Đổng Minh Ân: "Ngu người ra đấy làm gì, vỗ tay."
Đầu Đổng Minh Ân giờ như đống bùn nhão, nghe vậy bắt đầu vỗ tay trong vô thức, có hắn đi đầu, lớp Tám ngồi xung quanh cũng mờ mịt hưởng ứng vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay như sóng dậy, dần khuếch tán từ quần thể tóc tai màu mè ấy lan khắp toàn hội trường, thanh thế hùng hồn, cổ động lòng người.
Hiệu trưởng nhìn mà cảm xúc trào dâng, liên tục gật đầu: "Tôi làm ở Thập Nhị Trung bao nhiêu năm rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy một buổi lễ tuyên thệ thành công đến thế, ngay cả các em lớp yếu cũng chịu phối hợp. Lâm Khiển thật sự không tầm thường!"
Hoắc Bình Xuyên: "..." Tức thành con cá nóc!
Hồng Khả Ý và mấy vị