Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Sở Dung Ca Thích Bổn Vương


trước sau

Phượng Khanh tỉnh lại đã là ba ngày sau, biết được bản thân một thân võ công bị phế hơn nửa vẫn không hề để tâm, trên môi từ đầu đến cuối đều treo nụ cười nhàn nhạt. Tiếp tục làm một vương gia nhàn tản, ăn no lại nằm trong thời bình.

Chỉ có Sở Dung Ca biết đêm hôm đó vương gia đuổi toàn bộ người hầu lính canh rời đi, chỉ để một mình hắn canh giữ bên cạnh, ôm năm vò rượu lớn say khướt trong thư phòng.

– Vương gia, người say rồi. Đừng uống nữa.

Phượng Khanh mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn hắn, gò má ửng hồng, cười một tiếng.

– A…? Là Dung Ca của bổn vương đây mà—— Ngươi lại đây, bồi bổn vương uống rượu… Hức.

Sở Dung Ca đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của y, khẽ cau mày.

– Nếu đã khó chịu đến thế vì sao còn muốn làm vậy? Dù người có thật sự phân hóa thành Khôn Trạch ta cũng…

Hắn nói đến đó liền ngậm miệng. Cũng gì? Nam Khôn Trạch bị người đời khinh bỉ. Hắn chỉ là một phó tướng nhỏ bé, không thể một tay che trời, không thể giết hết người trong thiên hạ.

– Ai nói ta khó chịu…? Bổn vương đang rất vui! Diệp Nhiên à Diệp Nhiên, thịt con trai của ngươi có ngon hay không? Tự tay giết con chính mình có thống khoái hay không? Ha ha ha… Hức-

Sở Dung Ca không hiểu y nói gì, nhưng lại nghe rõ y gọi tên cúng cơm của hoàng đế, sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắc, đôi môi nhạt màu hơi mím lại.

Phượng Khanh đã say tới mức không biết hôm nay hôm nào, phảng phất như trở lại những năm tháng ngông cuồng trước đây, y một mình một cõi, xưng vương xưng bá. Lại như quay về hai năm như địa ngục kia, tận mắt nhìn thế giới của mình sụp đổ.

Cười như điên dại một hồi, Phượng Khanh hơi gục đầu xuống, nước mắt trào ra khỏi khóe mi.

– Con của ta… con của ta… Phụ vương vô dụng— không cứu được con…

Sở Dung Ca nhìn thấy người trong lòng rơi lệ, lồng ngực như bị ai đâm qua, đau đớn khó thở, không nói gì nữa mà ôm ngang người nọ lên, bế y trở về tẩm điện.

Phượng Khanh không còn tỉnh táo, trận say này như kích thích tất cả thống khổ y từng chịu kiếp trước, nhẫn nhịn tích tụ một khối máu bầm chưa tan trong yết hầu, giờ phút này như bị bóc trần toàn bộ.

– Cứu… Ai đó cứu với— Diệp Nhiên… Tha cho hài tử… Ta cầu ngươi—

– Ổn rồi… Ổn rồi— không sao.

Sở Dung Ca vừa dỗ dành y vừa giúp y cởi ra ngoại bào, đặt Phượng Khanh ngay ngắn trên giường sao đó kéo chăn đắp cho y. Lúc xong việc Phượng Khanh giống như đã khóc đủ, an tĩnh hơn nhiều mà ngoan ngoãn nằm im. Sở Dung Ca thở dài một tiếng, định xoay người ra ngoài canh giữ.

Đột nhiên góc áo như thể bị kẹt lại, y quay đầu. Liền nhìn thấy người trên giường đã mở mắt, thoạt nhìn cực kỳ tỉnh táo, thế nhưng thanh âm mơ màng kia đã bán đứng y.

– Ngươi rốt cuộc có từng thích ta?

Trái tim Sở Dung Ca nảy lên một cái, cổ họng hơi nghẹn lại. Bí mật hắn thề sẽ đem xuống mồ chôn sâu dưới ba tấc đất lúc này lại rục rịch, gào thét muốn xông ra. Hắn chỉ mới mười bảy tuổi, không thể ngăn cản chấp niệm như bão lũ kia chiếm lấy tâm trí. Nhưng khi người nọ tỉnh táo, hắn lại chẳng có can đảm cất lời thổ lộ.

Phượng Khanh đã say tới mơ hồ nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ chờ hắn đáp lời, lá gan của Sở Dung Ca cũng to hơn, hắn trở tay đỡ lấy bàn tay người nọ, quỳ một chân xuống trước giường y, trầm mặc một chút rồi gật đầu.

– Thuộc hạ đáng tội chết. Ta thích người.

Thích ngươi hơn bất cứ điều gì. Bất cứ người nào. Thiên hạ này cũng không trọng yếu bằng ngươi.

Đời này của ta là của ngươi. Sinh tử của ta cũng là do ngươi.

Trước mắt mờ ảo, nam nhân từng dây dưa với y gần nửa đời chồng lên bóng người trước mắt, Phượng Khanh nhìn hắn một hồi, khóe môi rốt cuộc nhếch lên.

– Ta không thích ngươi.

Hiên Viên Diệp Nhiên, ta không thích ngươi nữa. Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Đời này, ta muốn ngươi đền mạng. Bồi táng cho hài tử của ta.

Sở Dung Ca sắc mặt hơi trắng đi, hồi lâu sau mới gắng gượng nở nụ cười, có chút thê lương.

– Thuộc hạ biết được. Vương gia sớm có người trong lòng.

Đôi môi tựa hai cánh hoa của người trên giường khẽ mấp máy, như thì thầm gì đó không thành lời, y mơ màng khép mắt, giống như đã chìm vào ngủ say.

Sở Dung Ca yên lặng quỳ một lúc lâu, không kiềm chế được bản thân mà cúi người tới. Phượng Khanh đã ngủ say, nếu lúc này hắn hôn trộm y một cái… Y cũng sẽ không bao giờ biết được.

Chấp niệm như ma chú, khiến đầu óc Sở Dung Ca mụ mị. Hai làn môi kề sát, chỉ thiếu một chút nữa sẽ chạm tới người cao cao tại thượng kia. Y là ánh trăng sáng của hắn… sạch sẽ như thế, không thể với tới. Hắn dùng hết khả năng, chỉ để có thể hèn mọn thần phục dưới chân người kia— đã đủ rồi.

Không thể khinh nhờn. Không được mạo phạm quân.

Sở Dung Ca siết tay, tìm mọi cách gom lý trí của bản thân trở về, dứt khoát xoay đầu đi. Hắn cũng không dám nhìn Phượng Khanh nữa, đứng vụt dậy, đi như chạy về phía cửa.

Vì thế Sở Dung Ca cũng không biết, trong bóng tối phía sau, đôi mắt hoa đào kia mơ hồ mở ra, đã tìm lại được một tia tỉnh táo. Y nhìn bóng lưng quen thuộc rời đi, hoảng hốt vươn tay.

Dung Ca—? Là ngươi ư…? Đừng đi— đừng bỏ lại ta…

Thế nhưng y nói không thành lời, người kia cũng không thể nghe thấy. Kiếp trước kiếp này, hai người họ cứ như vậy bỏ qua nhau.

.

.

Hơn một năm trôi qua, Tử Cấm thành* giăng đèn kết hoa, thảm đỏ ba ngàn. Hiên Viên vương triều có hỉ sự.

(*) Tử Cấm thành là kinh thành nơi vua sinh sống. Việt Nam cũng có Tử Cấm thành, đây là một địa danh giả tưởng, giống như thiết lập truyện là giả tưởng, mong bạn đọc đừng hiểu lầm.

Bên trong Dực Vương phủ, Phượng Khanh lười biếng nằm nhoài trên thư án, vặt một quả nho trong đĩa, tính đưa lên miệng ăn.

– Ồ? Hiên Viên Diệp Nhiên cưới hoàng phi?

Sở Dung Ca liếc y một cái, thấy vẻ mặt y vẫn ung dung như thường thì cúi đầu, giữ lại bàn tay đang lén lút mò tới đĩa nho, thở dài.

– Vương gia, vỏ nho độc, không tốt cho cơ thể của người. Vương gia ngại bóc, thuộc hạ sẽ giúp.

Phượng Khanh cười hì hì rút về, vơ lấy một chiếc gối mềm làm tựa rồi nằm úp sấp lên trên, chống cằm nhìn ngón tay thon dài của Sở Dung Ca lột vỏ nho, cẩn thận tách hạt rồi thả vào đĩa sứ dâng lên cho y.

– Nghe nói vị công chúa này của Tây Hề quốc sắc thiên hương, là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ. Sở phó tướng ngày hôm đó dẫn quân đi hộ tống nàng, nhan sắc của nàng thật sự như lời đồn sao?

Động tác bóc vỏ nho của Sở Dung Ca không hề dừng lại, thanh âm đáp trả vẫn trầm thấp như thường.

– Không tính là tuyệt sắc.

Phượng Khanh mỉm cười, thực ra dung mạo nữ tử kia tròn méo thế nào y đều nhớ rõ mười mươi. Cơ Tường Vân, công chúa duy nhất của Tây Hề quốc, mười tám tuổi gả cho Hiên Viên Diệp Nhiên làm hoàng phi. Là một cực Khôn Trạch phân hóa năm mười bảy tuổi. Dung mạo tựa tiên tử hạ phàm, khuynh thành khuynh quốc. Nam nhân trong thiên hạ vì một cái liếc mắt của nàng cũng cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa.

Mặc dù nhân cách có chút vấn đề, tam quan vặn vẹo. Nhưng ngay cả Phượng Khanh lần đầu nhìn thấy cũng không kìm được nảy sinh hảo cảm với nàng, nghiêm cẩn cúi đầu gọi một tiếng hoàng phi nương nương. Dù sau này Cơ Tường Vân có lộ ra bản chất thật của nàng ta, từ trên cao khinh bỉ ghê tởm nhìn xuống y như nhìn một thứ gì đó rất bẩn thỉu dính ở gót giày hoa lệ của nàng thì ban đầu ấn tượng về nàng vẫn là một nữ tử yếu đuối thuần khiết, mỹ nhân như họa.

Một câu đánh giá “Không tính là tuyệt sắc.” này của Sở Dung Ca làm Phượng Khanh có chút dở khóc dở cười.

– Sao ngươi có thể như thế chứ? – Phượng Khanh vừa bốc nho ăn vừa chẹp miệng. – Tới đệ nhất mỹ nhân cũng không khiến ngươi rung động. Rốt cuộc phải là thần thánh phương nào mới làm cho tên đầu gỗ nhà ngươi động tâm đây?

Ngón tay Sở Dung Ca hơi dừng lại, chẳng nói lời nào.

Phượng Khanh lại cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm lo việc đại sự cho vị phó tướng mặt than này của mình. Hắn lúc nào cũng âm trầm như thế, đến gần ba mét đã đủ bị đông chết, làm gì còn đóa hoa đào nào dám lảng vảng. Aizz, đường tình duyên trắc trở đến không ngờ. Thật là uổng cho gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia.

– Ngươi nói đi, nữ nhân thế nào mới khiến ngươi thích? Hay là, ngươi đã nhắm cô nương nhà nào rồi? Bổn vương có thể giúp ngươi mai mối!

Sở Dung Ca tiếp tục bóc nho, đáp lời, giọng nói nghe không ra vui buồn.

– Y đã có người trong lòng.

Phượng Khanh hơi trợn mắt, như thể lần đầu phát hiện ra cục đá cũng biết yêu, bật người dậy, thiếu chút nữa làm đổ hết nho trên đĩa xuống đất.

– Thật sự có á?! – Y thốt ra câu này, lại cảm thấy nghe không ổn lắm, khụ một tiếng sửa lại. – Ý bổn vương là… đó là cô nương nhà nào? Ngươi đơn phương người ta? Như thế không được. Nếu thích thì phải nói ra. Nàng nếu chưa yên bề gia thất thì tức ngươi vẫn còn cơ hội! Dựa vào dung mạo điều kiện của ngươi làm sao có thể không bằng đám nam nhân bình thường được.

Thế nhưng Sở Dung Ca cũng không tiếp chuyện y nữa, một đĩa nho đầy đã bóc xong. Có quân báo tới, Sở Dung Ca liền đứng dậy, ôm quyền cáo từ.

Phượng Khanh tiếc nuối mà đồng ý, lại ôm khư khư đĩa nho kia vừa ăn vừa nghĩ. Tên nhóc này đúng là một chút cũng không thay đổi. Hình như— đời trước y cũng từng gặng hỏi hắn một lần, nhưng tên mặt than kia làm cách nào cũng không chịu mở miệng. Cuối cùng đành từ bỏ.

.

.

Phượng Khanh nhớ lại một số sự kiện quan trọng ở kiếp trước. Hiện tại y không phân hóa thành Khôn Trạch nữa, có một số chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thế nhưng việc nội lực của y bị phế một nửa quả thực là vấn đề nan giải. Phượng Khanh vắt tay lên trán nghiêm túc suy nghĩ vài đêm, cuối cùng cũng tìm ra biện pháp.

– Tây Xuyên nổi loạn? – Phượng Khanh khẽ nhướn mi, trong lòng lại không kìm được vui mừng. Rốt cuộc cũng tới.

Kiếp trước, sự kiện này xảy ra vào đúng kỳ phát tình kéo dài suốt bảy ngày của y. Tây Xuyên chỉ là một nước chư hầu nho nhỏ, đất đai cằn cỗi, vốn dĩ cũng không trù phú gì. Hoàng tộc Tây Xuyên lại càng không có lá gan phản loạn lại mẫu quốc cường đại như Hiên Viên triều. Cuộc nổi loạn lần này là do một đám thổ phỉ cầm đầu gây nên. Ban đầu nhóm quan nhân trong triều rất coi thường đám giặc cỏ này, vì thế cũng chẳng phiền tới đại tướng quân bách chiến bách thắng là Dực Vương gia tới bình định mà chỉ cử đi một vị võ tướng bình thường.

Vậy mà dù đám thổ phỉ kia rất vô tổ chức, nhưng đầu lĩnh của bọn chúng lại không phải người bình thường. Gã là một cực Càn Nguyên. Lối sống thổ phỉ ăn sâu vào máu, lại thêm am hiểu địa hình cùng công phu không tồi. Vị tướng quân kia vừa dẫn một vạn binh lính giương cao cờ bình định Tây Xuyên chân ướt chân ráo tới nơi, liền bị gã cho quân mai phục tập kích trong đường núi, thủ đoạn vô cùng hung tàn hiểm độc. Binh lính sống sót sau tập kích chỉ còn chưa tới một nghìn người, bị quân thổ phỉ truy giết, vị tướng quân kia cũng chết dưới mưa tên. Gần một tháng sau, triều đình mới nhận được tin tức, không khỏi gây nên một làn sóng mãnh liệt.

Phượng Khanh khi đó mới trải qua kỳ phát tình, thể lực suy kiệt. Võ tướng trong triều vì thất bại thảm hại kia mà chùn bước, không ai dám đứng ra lãnh hai vạn binh lính tiếp tục đi bình định Tây Xuyên. Cuối cùng, Sở Dung Ca là người duy nhất tự nguyện đứng ra nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này. Không rõ vì nguyên do gì, ban đầu Hiên Viên Diệp Nhiên đồng ý bỏ ra hai vạn đại quân, thế nhưng khi Sở Dung Ca dẫn quân rời đi, lại chỉ đem theo năm ngàn người. Còn là một đám binh lính tạp nham, thượng vàng hạ cám, vừa lười biếng vừa cứng đầu.

Thế mà không rõ bằng cách nào, sau ba tháng đấu trí đấu dũng, Sở Dung Ca khải hoàn về kinh, năm ngàn người hắn dẫn đi chỉ thương vong chưa tới một trăm người.

Phượng Khanh trước đó còn lo lắng muốn xin ý chỉ tiếp viện, kinh hãi không thôi.

Nhờ sự việc này đã khiến một truyền kỳ mới trong dân gian ra đời, mà đám quan viên trong triều chỉ ngồi nhà tám chuyện thiên hạ lúc này mới sửng sốt nhận ra: Thì ra dưới trướng Dực vương gia còn có một mãnh tướng thâm tàng bất lộ như thế.

Đến tận bây giờ Phượng Khanh vẫn rất tò mò, Sở Dung Ca ngày đó bằng cách nào có thể đánh bại một đội quân thổ phỉ đó, lại làm cách nào giết được tên thủ lĩnh cực Càn Nguyên kia trong khi bản thân hắn còn chưa phân hóa.

Thực lực vị phó tướng này của mình y hiểu rất rõ. Mỗi lần cả hai so chiêu đều vô cùng thống khoái, thương pháp của hắn là đích thân y chân truyền, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào Sở Dung Ca lại đổi sang dùng loan đao. Phượng Khanh thấy lạ, hỏi hắn nguyên do, Sở Dung Ca lúc đó chỉ nói, thương pháp của hắn sát khí quá nặng, đao kiếm không có mắt, sợ làm tổn thương y.

Nói ngắn gọn hơn nữa chính là: Muốn nhường Phượng Khanh.

Tên nhóc chết tiệt! Phượng Khanh bật cười.

Sau khi chiến thắng trở về, Phượng Khanh thấy hắn ngồi một góc lau trường thương mới hay trận chiến kia hắn đã đem cây thương này ra để đối chiêu với tay thủ lĩnh thổ phỉ đó. Trong lòng không kìm nổi tự hào. Đệ tử chân truyền của y quả thực không phải người bình thường.

Thế nhưng giờ nhớ lại chuyện này khiến Phượng Khanh phải suy xét một phen. Có thể khiến Sở Dung Ca dùng tới trường thương sát phạt nhất của hắn, tên cầm đầu kia nhất định có bản lĩnh không tầm thường.

Vài ngày sau, y quán của Ngụy thái y lại vinh dự được Dực vương gia ngự giá.

Vẻ mặt Ngụy Vô Thường có chút như nuốt phải ruồi, hậm hực oán trách.

– Phượng huynh, ta không nói huynh đâu. Nhưng huynh cũng phải thương lấy kẻ nghèo hèn là ta đây, giờ ta không còn là thái y nữa, bổng lộc gì trong cung cũng không được nhận, huynh lấy đi liền mấy vị thuốc quý của ta thì thôi đi, còn đòi ta chế Bạo Thể đan làm gì? Huynh ngại mạng mình lâu quá à?

Mà làm gã đau trứng nhất, chính là viên đan dược này toàn dùng những dược liệu giá trên trời mà luyện được. Hức… Túi tiền của gã a—–

Phượng Khanh mỉm cười, ném cho gã một tập công thức đan dược do chính gia gia của y ghi chép.

– Bên trong có cách luyện chế Bảo Tâm hoàn ta đã chỉnh sửa. Khỏi cảm ơn.

Ngụy Vô Thường như bắt được vàng, mắt sáng như đèn pha, lật mặt nhanh hơn lật sách.

– Ấy da, hoan nghênh Dực Vương gia lần sau lại ghé thăm tệ xá.

Phượng Khanh không thèm để ý tới gã, đôi mắt hoa đào cong cong lúc nào cũng như đang cười. Cầm bình thuốc tiêu sái xoay người rời đi.

Bạo Thể đan, dùng một viên hao hai năm tuổi thọ. Có thể tạm thời bảo trụ tâm mạch không vì vận nội lực quá mức mà đứt gãy. Y rất muốn thử xem, thực lực tên cực Càn Nguyên kia rốt cuộc ghê gớm thế nào?

_________Tiểu kịch trường_________

Dực Vương: Người trong lòng của Sở Dung Ca nhất định phải là tuyệt sắc mỹ nhân vạn người không có một!

Sở tướng quân: Đúng vậy. Y cái gì cũng tốt, chỉ có hơi chậm tiêu thôi.

Dực vương: Bổn vương rất phiền lòng. Nhìn khắp nơi cũng chẳng có nữ tử nào xứng với phó tướng tài hoa mỹ mạo này của ta.

Sở tướng quân: Không cần tìm. Y ở ngay trước mặt ta rồi.

Dực vương: *kinh hãi, nhìn tôi giây lát* …. Thì ra gu của ngươi là màn hình phẳng… Thật- mặn.

Tôi aka nữ nhân duy nhất ở đây aka tác giả: …..

Sở tướng quân: …………..

Tôi: Sở tướng quân, yêu đương với một thẳng nam như thế, vất vả cho ngài rồi.

Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện