Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Mùi Dấm Bay Đầy Trời


trước sau

Lạc Dương nhận được điện thoại của Tô Tử Dương khi đang lên lớp cho sinh viên, y hơi giật mình khi thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại.

Ngày hôm qua Tô Tử Dương bị người đàn ông kia mang đi sau đó cả đêm không về, mặc dù buổi tối không về nhà là chuyện rất bình thường, nhưng xảy ra trên người Tô Tử Dương, Lạc Dương vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Giơ tay ra hiệu với đám sinh viên đang chăm chỉ học hành, Lạc Dương cầm điện thoại ra khỏi phòng học, sau đó ấn nút trả lời. Vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu đi với người đàn ông đó hôm qua, chẳng hạn như 'đứa bé là của người đàn ông kia thật à', 'các cậu đã hoà giải chưa', 'rốt cuộc nói cái gì mà cả một đêm không về' v.v, nhưng chưa kịp nói thì nghe giọng Tô Tử Dương từ đầu kia truyền đến.

"Lạc Dương, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp!" Tô Tử Dương dựa trên giường bệnh, liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực bên cạnh, hơi nghiêng người sang phía này, theo bản năng muốn cho anh nghe được nội dung cuộc gọi của mình với Lạc Dương.

Đã nói muốn cho Lạc Dương tới đón mình xuất viện, sao tên này còn chưa chịu đi?

"Có chuyện gì? Cậu nói đi." Lạc Dương thẳng thắn nói.

"Anh có thể tới bệnh viện thành phố một chuyến để đón tôi không?" Tô Tử Dương lại nghiêng người, có điều bởi vì cậu ngồi ở trên giường dựa vào gối, cho nên dù cậu có vặn vẹo như thế nào cũng không thoát khỏi tầm mắt của Lăng Triển Dực. Hơn nữa cậu còn vác thêm cái bụng, không có khả năng nghiêng hết cả người, chỉ là đầu với tay làm ra động tác phòng bị đáng ngờ như vậy.

Lăng Triển Dực đứng ở một bên, thấy cậu nói chuyện điện thoại với Lạc Dương mà mi mắt cong cong, bình dấm chua bị đổ mấy lần. Sắc mặt anh đen xì nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Tô Tử Dương, hận không thể nhìn cho cái điện thoại kia ra một cái lỗ, sau đó đem lửa giận trong mắt thông qua cái điện thoại thiêu chết Lạc Dương ở đầu bên kia.

Mà Lạc Dương nghe Tô Tử Dương nhờ y đi bệnh viện đón cậu, trong lòng căng thẳng, lo lắng nói: "Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Chẳng lẽ người đàn ông kia không chịu chịu trách nhiệm? Hay là anh ta đã làm tổn thương Tử Dương?

"Không có gì, đừng lo lắng, chẳng qua là động thai khí, bụng hơi đau, bây giờ đã không sao rồi." Tô Tử Dương kể sơ lược "Tôi không mang tiền, anh giúp tôi ứng tiền thuốc men trước."

"Không thành vấn đề, tôi tới ngay, cậu đừng có lộn xộn, cẩn thận thân thể." Lạc Dương nhắc nhở một câu, cúp máy, đẩy cửa nói câu 'tan học' với sinh viên trong phòng, ngay cả cửa phòng học cũng không vào để lấy giáo án đã vội vã chạy đi.

Tự nhiên được Lạc Dương cho tan học, đa số sinh viên vẫn rất vui vẻ, hoan hô một tiếng, bắt đầu thu dọn sách vở về ký túc xá chơi game.

Vị trí bàn nhất đối diện bục giảng, có một nam sinh chơi quay bút nhàm chán nhìn theo hướng âm thanh Lạc Dương ở phía cửa, nhưng bóng dáng Lạc Dương đã sớm không còn. Động tác xoay bút trong tay nam sinh chợt dừng lại, cái bút bi kia ngoan ngoãn roi vào lòng bàn tay, hắn vỗ nhẹ cây bút xuống bàn rồi đứng dậy, ghế bị hành động này đẩy về đằng sau. Nam sinh một tay chống bàn hơi dùng sức một chút, nhẹ nhàng nhảy qua khỏi bàn, sau khi đứng yên, hắn đi lên bục giảng, xếp giáo án trên bàn giáo viên lại, kẹp ở dưới nách, cà lơ phất phơ rời đi với đám sinh viên đang ồn ào cười đùa...

Lại nói tới Tô Tử Dương, nói chuyện điện thoại xong liền vô cùng buồn chán dựa trên giường bệnh nghịch điện thoại chơi, vừa mới mở một trò chơi ra thì đã bị Lăng Triển Dực cướp mất đi động.

"Sóng điện thoại đối với bảo bảo không tốt." Lăng Triển Dực đã chặn lời trước khi cậu nói.

Tô Tử Dương không còn cách nào khác, đành phải chuyển sự chú ý từ điện thoại sang trên người Lăng Triển Dực.

"Tại sao anh còn chưa đi?"

Suýt chút nữa là Lăng Triển Dực bóp nát điện thoại cậu, vật nhỏ này vậy mà muốn đuổi anh đi?!

Lại nhớ tới vừa nãy cậu trong điện thoại kêu cái tên tiểu bạch kiểm kia mang tiền tới ứng tiền thuốc men, trong lòng Lăng Triển Dực lại càng nghẹn muốn chết.

Cha ruột đứa nhỏ đang ở đây, thấy chỗ nào phải cần người khác tới trả tiền? Chỗ tiền kia anh đã sớm trả rồi OK!

Đương nhiên, trên mặt anh cũng không lộ ra vẻ tức giận này, chỉ là chửi thầm trong lòng, Tô Tử Dương, em không phải muốn làm người xa lạ với tôi sao? Được thôi, vậy tôi liền từ chỗ người xa lạ kia bắt đầu!

Trả tiền cho tôi thì dễ phải không? Nhưng mà lẫn thêm người thứ ba, e rằng không dễ như vậy!

Lăng Triển Dực liếc nhìn Tô Tử Dương một cái, không nói gì, mà đem điện thoại của Tô Tử Dương nhét trở vào túi áo khoác, sau đó quay người đi ra ngoài.

Tô Tử Dương sửng sốt một chút, hả? Anh ta định làm gì? Không lẽ ngoan ngoãn rời đi như vậy?

Mãi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Tử Dương cậu mới ý thức được, Lăng khốn nạn kia vậy mà đi thật rồi! Đm! Sao lúc khác không thấy anh ngoan ngoãn như vậy!

Tô Tử Dương nhỏ giọng lẩm bẩm, không thể không thừa nhận, sau khi Lăng Triển Dực không nói tiếng nào mà rời đi, ít nhiều gì trong lòng cậu cũng có chút... Không thoải mái.

Lăng Triển Dực đi thật rồi sao?

Đáp án đương nhiên là ―― không có!

Anh rời khỏi phòng bệnh là để đi chỗ đóng viện phí, dễ dàng mua chuộc được em gái phát biên lai, yêu cầu cô lát nữa đưa một tờ biên lai khổng lồ cho người nhà bệnh nhân của Tô Tử Dương. Tất nhiên, Lăng Triển Dực sẽ không đụng vào chuyện liên quan đến lợi ích bệnh viện, anh chỉ muốn cà khịa cái tên họ Lạc nào đó thôi.

Lạc Dương vội vã chạy tới bệnh viện, trước tiên hỏi tham phòng bệnh của Tô Tử Dương ở chỗ nào, sau đó không kịp chờ thang máy mà trực tiếp đi thang bộ lên thăm cậu.

Thông qua cửa sổ thủy tinh thấy Tô Tử Dương đang buồn chán nhìn chằm chằm bụng lẩm bẩm, Lạc Dương mới hơi an tâm một chút.

Gõ nhẹ cửa hai lần, Lạc Dương đẩy cửa bước vào, lồng ngực không ngừng phập phồng, hơi thở dốc do mới chạy bộ lên đây.

“Tử Dương, cậu không sao thật
chứ? Nếu không ổn cứ nằm viện quan sát hai ngày nữa đi.”

“Không sao không sao mà, anh giúp tôi ứng tiền thuốc trước, tôi đi thay quần áo, chờ lát nữa anh trở về là có thể xuất viện về nhà.” Tô Tử Dương mỉm cười nói.

“Vậy được, về nhà nghỉ ngơi cũng vậy, tôi làm một vài món ngon cho cậu tẩm bổ!” Lạc Dương cũng cười, thấy Tô Tử Dương có tinh thần như vậy, cuối cùng y cũng yên tâm. Nhắc nhở hai câu, Lạc Dương liền ra khỏi phòng bệnh xuống lầu, chuẩn bị đi nộp tiền thuốc.

Y không biết là dưới lầu có một trò chơi đăng chờ y.

“Cái gì?! Nhiều tới vậy?!” Đôi mắt sau thấu kính của Lạc Dương trợn to “Không phải chỉ làm phẫu thuật hau sao? Nhiều lắm cũng chỉ 5 vạn, vậy mà cô thu của tôi tới 10 vạn?!”

“Tiên sinh, ngài làm ơn đừng có lớn tiếng như vậy được không? Chúng tôi sẽ không có đưa biên lai sai, xin ngài nhìn kỹ một chút,trên biên lai đã ghi rõ chi phí thuốc men, phẫu thuật cùng với phí chăm sóc của điều dưỡng. Nếu ngài có chỗ nào chưa rõ, tôi có thể giải thích từng cái một cho ngài.” Em gái đưa biên lai dựa theo lời Lăng Triển Dực dạỵ mà ứng phó với Lạc Dương, nói tới âm vang hữu lực, đúng lý hợp tình “Bệnh nhân Tô Tử Dương đã làm phẫu thuật giữ thai, dùng thuốc đều phải chính xác cẩn thận. Mấy cái này đều là thuốc nhập khẩu nổi tiếng, không có hại cho thai nhi, cho nên giá thành tự nhiên rất đắt, nếu dùng thuốc rẻ tiền thì nói không chừng ca mổ có thể đã không thành công... Tôi nghĩ tiên sinh ngài đây cũng không hy vọng nghe thấy kết quả phẫu thuật không thành công đúng không?"

“Lạc Dương bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nếu như gia tài nhà y bạc triệu đương nhiên sẽ không nói mấy lời vô nghĩa này với cô, mấu chốt là y không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy. Tuy rằng y là giáo sư trường đại học, tiền lương cũng không tệ, nhưng dù sao y cũng mới có 25 tuổi, 22 tuổi đã nhậm chức giáo viên, cho dù tiền lương có cao hơn nữa thì trong thời gian ba năm cũng không có khả năng tích được 10 vạn đâu!

Ngoài ra y còn phải tự chi tiêu, thuê nhà, ăn uống, mua quần áo, giải trí... Cái nào cũng phải tốn tiền, y là loại người đối với bản thân không tồi, đối xử với bạn bè cũng không tệ, cũng không cảm thấy phải tiết kiệm tiền quá mức, chỉ cần sống tốt mỗi ngày là được.

Tính luôn tiền trong ví, mấy tấm thẻ ngân hàng có tiền, y cũng chỉ có 6 vạn, đây là tất cả tiền tiết kiệm của y.

“Tiên sinh, nếu ngài không mang đủ tiền thì mời ngài về nhà lấy, chúng tôi cong phải xử lý thủ tục xuất nhập viện cho các bệnh nhân khác, phiền ngài nhường lượt cho người khác.”

Chắc là Lạc Dương cầm ví tiền với thẻ ngân hàng phát ngốc rất lâu, em gái phụ trách thu viện phí nhớ tới yêu cầu cuối cùng của Lăng Triển Dực nên nói ra câu này.

“Tôi trả trước một phần sau đó bổ sung thêm được không?”

“Thật xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi chỉ chấp nhận thanh toán một lần, phiền ngài hợp tác.”

Lạc Dương nghe vậy, bắt đắc dĩ né sang một bên, suy nghĩ một lát rồi móc điện thoại ra, ấn mở danh bạ, đầu ngón tay vuốt vuốt, khi kéo đến một cái tên thì dừng lại, đầu ngón tay lắc lắc do dự, cuối cùng cũng ấn xuống số điện thoại mang tên ‘tiểu tử thối*’...

*bản gốc là nghĩa đen là đứa trẻ chết =.= mình cũng không rõ nghĩa bóng của từ này cho lắm, theo mình tra được nó có nghĩa là người mới ra đời còn suy nghĩ đơn giản, dễ thương, nghich ngợm hoặc là chỉ con nhà có gia thế được chiều chuộng sinh hư hỏng.

Cùng lúc đó Lăng Triển Dực đã sớm trở lại phòng bệnh đi xem Tô Tử Dương. Anh không có thời gian để xem trò hề của con gà luộc kia.

Nhưng vừa đẩy cửa phòng bệnh nhìn thấy một màn bên trong làm sắc mặt anh biến đổi.

―― Tô Tử Dương đã truyền dịch xong, tự mình rút kim tiêm, người cũng xuống giường, đang vén đồ bệnh viện lên chuẩn bị thay quần áo.

Bởi vì đã vào mùa hè nên quần áo trong bệnh viện đều là áo phông trắng rộng rãi, Tô Tử Dương vén áo lên, tự nhiên đầu đã bị che lại, cho nên không để ý Lăng Triển Dực đăng đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm ngực bụng trần trụi của cậu không chớp mắt...

Ánh mắt kia gần như muốn phun lửa.

―― vật nhỏ này, cứ như vậy không kiêng dè gì mà lộ thân thể ra ngoài cho người khác xem sao? Thật là có não mà không dài tí nào, cậu không biết cái gì gọi là tự bảo vệ mình sao?

Dáng người hấp dẫn như vậy, mê người như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì qua thiệt thòi! Cũng may cái tên tiểu bạch kiểm kia không có ở đây, nếu không...

Lăng Triển Dực tức giận thở phì phò đóng cửa lại, nhớ tới Lạc Dương với Tô Tử Dương đã “sống chung” bốn tháng, lửa giận trong bụng càng cháy càng lớn...

Tô Tử Dương vừa mới cởi đồ bệnh viện xuống thì thấy trong phòng bệnh nhiều thêm một người, lập tức cả kinh, sợ tới mức suýt chút nữa thét lên, cậu trợn mắt lùi lại hai bước: “Anh, anh, anh... Anh không phải đã đi rồi sao!”

..........

――――――――――――――――――

Mấy bảo bối nhớ bình chọn cho mình nha ♡(> ਊ <)♡♡(> ਊ <)♡♡(> ਊ <)♡

Má ơi 0h:((

Truyện convert hay : Trọng Sinh Quân Hôn: Thủ Trưởng, Buổi Sáng Tốt Lành!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện