Bộ Bộ Thông Thiên

Toàn Tông Trùng Kích Đan Điền


trước sau

Advertisement
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Đúng vậy! Nếu ngươi không can hệ có thể mở cửa động phủ cho chúng ta vào xem, ở đây rất nhiều người khẳng định thanh âm bạo lô là từ phụ cận vùng này phát ra, thậm chí còn chỉ đích danh động phủ của ngươi! " Một thiếu niên vẻ ngoài chật vật, khóe miệng còn lưu lại vết máu khô, hiển nhiên trong quá trình Ngưng Khí bị thanh âm bạo lô đánh động dẫn đến phản phệ, thiếu niên thần sắc âm trầm không gì sánh được, ánh mắt nhìn Diệp Bất Phàm hiện lên một tia hung ác.

"Đúng a! Những người quanh đây đều đã mở cửa động phủ cho chúng ta vào quan sát, phạm vi khoanh vùng là 12 căn động phủ lân cận, động phủ của người là chỗ cuối cùng!".

" Chúng ta ở đây, hôm nay nhất định phải đòi lấy một câu công đạo, lão tử bị phản phệ nội thương không nhẹ! Rất nhiều người thiệt hại lô đỉnh, thiệt hại linh dược...Ngươi nhìn đi, thậm chí Cổ Linh Đường bên kia đều bị ảnh hưởng".

" Mở cửa động phủ a!".

" Mở cửa động phủ".

Đám người Thiết Trụ, Triệu Hy Viên sầm mặt, đồng thời nhìn Diệp Bất Phàm, đối với làn sóng nhân tâm ngày càng lên cao này bọn họ đã vô phương can dự, thậm chí cao tầng tông môn có đến cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi, bởi lẽ đây hoàn toàn là yêu cầu xác đáng, hơn nữa cao tầng tông môn không ít người đối với thanh âm kinh động kia ẩn ẩn đều sinh ra phẫn nộ.

Đan Tu luyện đan là việc tất yếu, bạo lô cũng hết sức thường gặp, tuy nhiên để tránh phiền phức phát sinh tông môn có khung giờ quy định dành cho Đan Tu, chính ngọ và ban đêm là khoảng thời gian cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa bên trong mỗi động phủ đều được bày bố Tỏa Âm Trận, Đan Tu nếu không muốn ảnh hưởng ngoại giới hoàn toàn có thể tự mình mở ra Tỏa Âm Trận.

Diệp Bất Phàm vì tiếc Linh Thạch khởi động trận pháp mới nhắm mắt cho qua.

Sở Vân Thiên cười khổ, trên đường đến đây bọn hắn đã biết thanh âm bạo lô đầu tiên xuất phát từ động phủ của Diệp Bất Phàm, vả lại chuyện này đối với hắn không xa lạ, kỳ khảo hạch mấy hôm trước Diệp Bất Phàm cũng là người dẫn động bạo lô.

Diệp Bất Phàm thở dốc, khuôn mặt dần dần đỏ lên, đối với việc đám người kia muốn vào soát nhà, Diệp Bất Phàm không hề lo lắng, vì hắn từ trước đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, bất quá, Hắc Điểu đang ở giai đoạn vật vã nhất, nếu như mở cửa động phủ, Hắc Điểu phát điên lao ra tấn công đám người thì còn gì mặt mũi, hơn nữa, Thần Tiên tỷ tỷ trong lòng hắn, Triệu Hy Viên cũng đang có mặt.

Diệp Bất Phàm xoắn xuýt, đúng lúc này bên trong động phủ một tiếng điểu minh thảm liệt vang lên, Diệp Bất Phàm nhất thời nhảy dựng một cái, vẻ mặt đần xuống.

"Thế nào? Không dám cho chúng ta vào xem đúng không? Như vậy đồng nghĩa ngươi thừa nhận mình chính là hung thủ?" Trần Tuần Sơn cười gằn, nhìn biểu cảm khốn khổ của Diệp Bất Phàm đáy lòng hắn cảm thấy cực kỳ thư sướng.

"Ta đối với tông môn lập ra đại công, mặc dù tông môn vì lý do gì đó không tuyên cáo, nhưng nhất định chút chuyện nhỏ này đơn giản giải quyết!" Diệp Bất Phàm nói thầm, hít vào một hơi thật dài, vẻ mặt liền bình tĩnh trở lại.

Diệp Bất Phàm nhìn Trần Tuần Sơn, nhếch môi cười nhạt:" Vào thôi! Mời!".

Cửa động phủ mở ra, bên trong một ngọn Tiểu Minh Đăng phát quang dìu dịu, bốn bề sạch sẽ tinh tươm, đến một hạt bụi cũng đều không thấy, ngay vị trí trung tâm Tụ Linh Trận, một cái dược đỉnh đang cắm chặt trên mặt đất, dược đỉnh lạnh ngắt, chứng tỏ đã lâu còn chưa khai lò.

"Các ngươi muốn xem cái gì?" Diệp Bất Phàm sầm mặt nhìn Trần Tuần Sơn, hai mắt cẩn trọng đảo quanh.

"Hắc Điểu đâu?" Diệp Bất Phàm kinh nghi.

Trần Tuần Sơn nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện ra được chỗ nào không đúng, bất quá, động phủ này sạch sẽ một cách kỳ lạ, hình như là vừa mới được quét dọn qua, Trần Tuần Sơn nheo mắt, đối với Diệp Bất Phàm nửa cười, lạnh nhạt hỏi:" Là ngươi có tật giật mình, bạo lô xong liền quét dọn động phủ? Đúng không?".

"Ngươi muốn vào xem động phủ, ta cũng đã mở cửa động phủ, không nhìn ra được cái gì lại cho rằng lão tử có tật giật mình? Nói cho ngươi biết, lão tử mắc bệnh sạch sẽ, mỗi ngày đều phải quét dọn động phủ trên dưới 200 lần, riêng tắm cũng phải trên ngàn lần" Diệp Bất Phàm cười lạnh, gắt gao đáp trả.

Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cười khổ, đối với Diệp Bất Phàm lại có thêm nhận thức mới:" Tên này cũng quá cẩn thận, quá giảo hoạt đi!"

"Không còn gì xem, mời lăn! " Diệp Bất Phàm nhếch môi vung tay tiễn khách, trong lòng cực kỳ đắc ý, lần đầu tiên đối với bản thân có chút chịu phục.

Nhưng đúng lúc này, bên trong động phủ một chỗ không nhìn thấy, một cái bóng đen thình lình gào thét lao ra, bóng đen bay được một đoạn ngắn thì ở ngay cửa động phủ chật vật rơi xuống.

" Là thứ gì?" Chúng nhân giật mình, Diệp Bất Phàm cũng nhảy dựng một cái.

"Không phải Hắc Điểu!" Diệp Bất Phàm kinh nghi nói thầm.

Bóng đen kia chính xác là một con chim lớn, hình như là Kim Ô Địa Tước, trên đầu bị vặt xuống một nhúm lông, toàn thân y vũ xơ xác, nằm trên mặt đất hô hấp vô cùng yếu ớt, đặc biệt, trong mắt nó phảng phất một cỗ hoảng sợ đến cực điểm.

Kim Ô Địa Tước vừa bay ra, Hắc Điểu cũng ngay lập tức lao ra, ở trên bầu trời chao lượn một vòng, biểu tình cực kỳ sảng khoái, còn vỗ cánh hót dài sau đó đậu xuống trên vai Diệp Bất Phàm, đảo mắt, khinh thường nhìn ngó xung quanh.

Diệp Bất Phàm khựng người, có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô, hơn ai hết hắn rất rành Hắc Điểu, vừa nhìn liền biết chuyện gì phát sinh:" Con mẹ nó! Vậy mà giấu một con chim cái trong động phủ của ta? Ngươi là sắc quỷ hay là chim?" Diệp Bất Phàm nhỏ giọng, nắm lấy cổ Hắc Điểu.

"Con Kim Ô Địa Tước này vậy mà dám cùng thú sủng của ta tranh giành lãnh địa? Không sao! Không sao là tốt rồi.." Diệp Bất Phàm ôn nhu xoa đầu Hắc Điểu, vạch ra từng cọng lông như muốn xem thú sủng của mình liệu có chỗ nào thương
Advertisement
tích.

Hắc Điểu cực kỳ hợp tác, liền làm ra một bộ ủy khuất, sau đó hót lên một tiếng cao minh ngạo nghễ, lông đuôi xòe xuống, chiến khí ngập trời, cuối cùng chui vào ngực Diệp Bất Phàm, hôn mê bất tỉnh.

" Hết! Không có gì vui, chúng ta đi uống rượu.." Diệp Bất Phàm lôi kéo Thiết Trụ, đám người hướng về Phường Thị vừa bộ hành, vừa đàm tiếu.

Cuộc rượu rất vui, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Bất Phàm được thoải mái nói cười vui vẻ, đối phương là bằng hữu, là chân chính bằng hữu, ở giữa cùng nhau trải qua ít nhiều hoạn nạn, Triệu Hy Viên mặc dù trước sau lạnh nhạt, nhưng khuôn mặt băng sương cũng không còn bộc lộ ra quá nhiều biểu cảm xa lánh thế nhân.

Uống rượu cho đến hoàng hôn, Diệp Bất Phàm trở về động phủ, lúc này tín phù bỗng nhiên chấn động, bên trong thông báo, ba ngày sau đệ tử Hạ Viện toàn tông sẽ được miễn phí ban phát Phá Cảnh Đan.

Lấy diễn võ trường trung tâm dựng nên đại trận Tụ Linh, dưới cao tầng tông môn duy trì, chỉ điểm, muốn toàn bộ Hạ Viện đệ tử trong ba ngày phải thành công trùng kích Đan Điền.

Đây là tiền lệ xưa nay chưa từng có, tuy nhiên Diệp Bất Phàm cũng không thèm để tâm tiền lệ, trong lòng cực kỳ phấn khích, Diệp Bất Phàm ngồi tại động phủ nghiên cứu đan phương, Hắc Điểu còn chưa chịu hồi tỉnh.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, Diệp Bất Phàm dậy sớm, tinh thần sung mãn hướng diễn võ trường trung tâm rảo bước.

Diễn võ trường trung tâm nằm ở Cổ Linh Đường, muốn tới buộc phải đi vòng qua một hẻm núi, hẻm núi này tên gọi Khẩu Sơn Quan, một mặt nối liền Cổ Linh Đường, mặt còn lại dẫn về phía Khâu Sơn sơn mạch, cũng là đại ngàn Khâu Sơn.

Tân sinh đệ tử mới bái tông trong vòng ba năm trở lại đây đa phần đều chưa mở ra được Ngưng Khí Đan Điền, không riêng gì Luyện Dược Đường, Trận Hình Đường, Pháp Binh Đường mà ngay cả Linh Tu chính tông Cổ Linh Đường số lượng cũng không hề ít ỏi.

Đoạn đường này Diệp Bất Phàm lại bắt gặp Sở Vân Thiên, cả hai cùng đồng hành, Sở Vân Thiên tương tự Diệp Bất Phàm đều là Khí Huyết kỳ viên mãn, đối với Ngưng Khí Đan Điền vẫn còn một bước nhỏ, nhưng một bước này nếu như không có cơ duyên thì cũng khó khăn không khác gì lên trời.

Diệp Bất Phàm phấn khích, Sở Vân Thiên phấn khích, tân sinh đệ tử toàn tông phấn khích nhưng bọn hắn không hiểu, sở dĩ tông môn không tiếc hao tổn đại giới làm ra lựa chọn này là để mở một con đường nhỏ cho tương lai, không lâu nữa, nhất định Hoàng Thiên triều sẽ động binh công phạt, Ngưng Khí kỳ đệ tử sẽ có nhiều hơn cơ may sống sót, ở trong thiên hạ bao la nhiều hơn cơ may sinh tồn.

Đây là tâm ý của cao tầng tông môn, là tất cả những gì bọn họ có thể làm được lúc này, thời gian gấp rút, càng đặt mình ở trong tâm thế bị động, có nhiều hơn đệ tử cấp thấp cũng không giải quyết được vấn đề, tương lai tông môn thế nào, tồn hay diệt phải hoàn toàn dựa vào lực lượng nồng cốt tinh anh.

Lúc này tại đỉnh Khâu Sơn nơi phong vân chạm đến tầng trời, tại một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, nhưng không mất đi phần cổ lão trang nghiêm, hào quang chiếu xạ bát phương nhấc lên vô tận kỳ quan dị tượng, bên trong tòa cung điện, mấy lão giả đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn ngọc thạch, ở giữa cùng nhau nghị luận, ai nấy trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ âm trầm bất định khiến cho không khí phảng phất cực kỳ nặng nề áp bách.

"Sau khi cho Hạ Viện đệ tử toàn tông nếm thử trùng kích đan điền thì cáo tri chuyện Hoàng Thiên triều có dã tâm công phạt, kẻ muốn ở lại nên giữ lại, kẻ muốn rời đi thì cấp phát ngân lượng tiễn xuống chân núi nhập phàm trở lại cuộc sống bình thường, toàn tông lập tức bế sơn, nghiêm túc chuẩn bị cho đại tai họa đang chờ ở trước mắt! ".

Một lão giả lưng còng tóc bạc nhưng khí thế trên thân cuồn cuộn như trường giang đại hải, ánh mắt cực kỳ tinh anh phảng phất chứa đựng nhật nguyệt tinh thần, lão giả đạm mạc, hướng đám người nhỏ giọng, thanh âm hiện lên đầy đủ thê lương cùng mỏi mệt.

"Tông chủ! Ngài vừa bước vào Thiên Nhân ngũ suy, đệ tam suy.. Tai họa cũng vừa vặn ập xuống, đây có lẽ là nguy cơ lớn nhất trong vòng 500 năm qua!" Một lão giả khác khô gầy mỏi mệt không kém, giọng nói già nua, nói xong thở dài.

"Nếu như cho ta thêm 30 năm, vượt qua được đệ tam suy thì Hoàng Thiên triều cũng đều không đáng ngại, bất quá, là thiên ý!" Vừa nói, khí thế trên thân liền ảm đạm xuống, thân hình già nua càng thêm khô héo, hai mắt trầm đục, lão giả thở ra một hơi.

"Tất cả nhờ cậy vào các ngươi! Nếu trong vòng 2 năm mấy người các ngươi có thể đột phá đến Thiên Nhân cảnh thì tai kiếp dễ giải, bằng không thì.. Ta cũng phải thu xếp hậu sự, an bài một vài chuyện...Thiên Nhân ngũ suy a! Ai bảo nhân có thể thắng Thiên?".

Truyện convert hay : Tu La Võ Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện