Review Truyện Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành



Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành là câu chuyện tình nhẹ nhàng của một cặp đôi từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. Có đắng, có ngọt, có lúc âm thầm đợi chờ trong vô vọng, cũng có khi vui mừng vì tình cảm của mình nhận được lời hồi đáp.


VỪA LÚC GẶP THỜI GIAN NHƯ THÀNH


Tác giả: Nhất Tiểu Thập
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã thanh xuân vườn trường, em gái xinh xắn x anh trai đẹp trai giỏi giang, song xử, có #NGỌT có #SỦNG có #NGƯỢC, yêu thầm, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 144 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Nếu bạn đã trót phải lòng một người con trai cực kỳ xuất sắc, đã cùng người ấy đi qua những năm tháng từ khi còn thơ bé đến tận lúc trưởng thành, có lẽ bóng dáng ấy sẽ mãi như chiếc dằm ở sâu trong trái tim, khiến bạn không thể nào chứa nổi một hình bóng khác.
Bởi vì cho dù bạn có lướt qua vạn bụi hoa, cũng sẽ không bao giờ tìm được người giống như anh trên thế gian này.
Và Ôn Phi chính là một cô gái như thế. 
Lúc vừa lên năm cô đã gặp được Khúc Dĩ Phồn, lại chẳng thể ngờ rằng cậu bé ấy sau này sẽ trở thành chấp niệm cả một đời của cô.
Tiểu Ôn Phi từ lúc sáu tuổi đã nỗ lực phấn đấu để có thể theo kịp bước chân của anh Dĩ Phồn. Anh chính là nguồn động lực, là ánh dương soi lối trên từng quãng đường cô đi. Tình cảm ngưỡng mộ thời tấm bé chẳng biết từ bao giờ đã hoá thành những rung động. Năm mười lăm tuổi, Ôn Phi nhận ra trong lòng mình Khúc Dĩ Phồn không giống với những người con trai khác.
Càng thích anh cô lại càng thêm cố gắng, luôn nghĩ ra mọi cách để mình có thể trở nên giỏi giang được như Khúc Dĩ Phồn. 
“Khúc Dĩ Phồn bơi tới đầu bờ, đạp hai chân một cái bơi ngược trở lại. Khúc Dĩ Phồn tự do trong nước, Khúc Dĩ Phồn tràn đầy sức bật trên sân bóng rổ, hay một Khúc Dĩ Phồn biếng nhác hơi rũ mắt xuống lúc đọc sách đều là mục tiêu kiên định dát vàng trong lòng Ôn Phi.”
Một khi niềm yêu thích đã không thể ngừng lại, thì sự theo đuổi đã định từ trước cũng sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.
Cô đã vì anh từ chối biết bao nhiêu đôi tay đang đưa ra đợi cô nắm lấy, chỉ đợi mãi một người chẳng biết đến bao giờ mới dang tay về phía cô.
Nhưng tình cảm không phải bạn cứ bỏ ra bao nhiêu cũng sẽ nhận được một cái giá tương xứng. Khúc Dĩ Phồn chỉ xem cô như em gái, trong trái tim anh không hề có Ôn Phi.
Điều đau đớn nhất chính là, người mà cô thầm mến suốt bao năm qua lại thích một người con gái khác.
Trong cuộc sống của anh và cô lại xuất hiện thêm một nhân vật nữa mang tên Vu Tuệ Tuệ. Cô gái này nhìn như một đoá hoa lạnh lùng hờ hững không để ý đến điều gì, nhưng không nơi nào lại không tỏ lộ tầm quan trọng của cô ta.
Mà Ôn Phi dường như chỉ là một cái cây đứng cạnh bên, chứng kiến hết thảy những vui buồn đắng cay của cuộc tình chưa hợp đã tan, sau cùng chỉ còn Khúc Dĩ Phồn tự mình liếm láp vết thương của lần rung động đầu đời.
Anh không hề hay biết rằng vẫn có một người luôn dõi theo bóng lưng anh, dù anh đi đến đâu cũng sẽ tìm mọi cách theo chân anh đến tận góc bể chân trời, tưởng cách xa nghìn trùng nhưng thật ra gần ngay trước mắt.
“Khoảng cách xa nhất trên thế gian này chính là em ở ngay cạnh anh mà anh lại không hề biết là em yêu anh.” (*)
Thế nhưng chuyện tình yêu vốn không bao giờ công bằng, chỉ là bạn bằng lòng hay không bằng lòng với nó mà thôi. Ôn Phi vẫn quyết tâm kiên trì với tình cảm của mình, Khúc Dĩ Phồn chưa kết hôn thì cô sẽ mãi mãi thích anh như thế. 
Thậm chí còn ngốc nghếch hơn, chỉ cần Khúc Dĩ Phồn không phát hiện, Ôn Phi sẽ không bao giờ nói với anh rằng cô thích anh nhiều bao nhiêu.
Ôn Phi thích Khúc Dĩ Phồn cả thế giới đều biết, chỉ có một người không biết. 
Thật ra Ôn Phi cũng rất sợ, nếu như mình chủ động thổ lộ mà không được hồi đáp, thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng thêm xa xăm, người luôn dịu dàng ôn tồn chăm sóc cô rồi cũng sẽ hoá thành người dưng ngược lối.
Yêu đơn phương luôn trái ngang như thế, dù bản thân rất muốn tiến lên một bước để cùng người ấy bày tỏ, nhưng lại e ngại mối quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ trở lại được như xưa.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ có vô vàn bất ngờ, ngay cả Ôn Phi cũng không nghĩ rằng sẽ có một thời điểm trong cuộc sống mình có thể làm được như vậy. Và điều bất ngờ hơn nữa là cô nhận được đáp trả từ anh, cũng khiến Khúc Dĩ Phồn dần dần hiểu rõ được lòng mình.
Từ trước đến nay, chuyện về Ôn Phi đều làm anh cảm thấy mâu thuẫn. Một bên thì nghĩ sao không thấy Ôn Phi yêu đương gì, nhưng một bên lại khó chịu khi thấy cô đi cùng với những chàng trai khác, luôn ngăn cản những nam sinh có ý định đến gần cô.
Anh vẫn luôn xem Ôn Phi như một người em gái, nhưng càng nghĩ mới thấy mọi chuyện dường

như còn phức tạp hơn nhiều. Chẳng biết từ bao giờ tình cảm của anh dành cho cô đã không còn đơn thuần như xưa nữa, chỉ là cả hai đã quá quen thuộc nên anh hoàn toàn không nhận ra.
Nếu không nhờ có lần đó cô chủ động, nếu anh không phát hiện ra, có lẽ cho dù bây giờ hai người đang đứng trước thác nước, giữa cô và anh cũng sẽ cách nhau mỗi người một khoảng.
Trước kia anh không biết Ôn Phi thích mình, nên đã để cô vô vọng chờ anh suốt một thời gian dài như thế. Vậy hãy để anh dùng quãng đời còn lại bù đắp cho những tổn thương mà cô đã chịu đựng trong bao nhiêu năm qua.
...
“Vừa lúc gặp thời gian như thành” là câu chuyện tình nhẹ nhàng của một cặp đôi từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. Có đắng, có ngọt, có lúc âm thầm đợi chờ trong vô vọng, cũng có khi vui mừng vì tình cảm của mình nhận được lời hồi đáp.
Thầm mến một người nhiều năm có hương vị như thế nào? Có lẽ Ôn Phi có thể cho bạn biết được đáp án. Một cô gái đã cùng chàng trai của mình đi qua biết bao tháng năm, vẫn luôn kiên trì với tình cảm của mình dù có những lúc tưởng chừng như xa tầm với. Nếu nói về kiên định và cố chấp trong chuyện tình cảm, theo mình Ôn Phi sẽ là một trong những cái tên đứng đầu tiên.
Nhưng cuộc đời chính là như thế, cứ tưởng rằng con đường phía trước rất gian khổ, nhưng chỉ cần tiếp tục bước đi, có lẽ bạn sẽ nhìn thấy được ánh sáng. Ôn Phi đã theo đuổi ánh sáng của mình suốt mười mấy năm trời, cuối cùng cũng có một ngày ánh sáng ấy đã chiếu rọi về phía cô. 
Dù không biết tương lai mai sau sẽ như thế nào, nhưng mình tin rằng những giông bão mà họ đã cùng nhau trải qua sẽ trở thành tấm khiên vững chắc cho đoạn đường sau này của họ.   
Nếu bạn thích những câu chuyện yêu thầm, đừng bỏ qua bộ truyện này nhé. Bản chuyển ngữ mượt mà của team edit sẽ khiến bạn xúc động với tình cảm đơn phương của nữ chính, và biết đâu cũng sẽ bắt gặp được đâu đó bóng dáng ngày xưa của chính mình trong câu chuyện này. Mình xin phép được trích một đoạn đã làm mình vô cùng thổn thức:
“Nếu cùng Khúc Dĩ Phồn trưởng thành là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời thì cùng Khúc Dĩ Phồn trải qua một số kỷ niệm đáng nhớ là điều hạnh phúc thứ hai.
Điều hạnh phúc thứ ba của Ôn Phi là được ăn những món ngon cùng Khúc Dĩ Phồn.
Điều hạnh phúc thứ tư là Khúc Dĩ Phồn giúp cô học bù.
Điều hạnh phúc thứ năm là Khúc Dĩ Phồn đã nhét vào miệng cô một viên Đại Bạch Thố.
Tất cả những điều hạnh phúc của cô đều là vì Khúc Dĩ Phồn.”
Yêu thầm một người, tuy rằng đau khổ nhưng có đôi lúc cũng thật hạnh phúc biết bao!

Bình luận