Review Truyện Tiểu Hạ



Tiểu Hạ của Trần Vị Mãn là một bộ truyện ngọt ngào nhưng nhiều cảm xúc các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé


TIỂU HẠ


Tác giả: Trần Vị Mãn
Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, nữ khiếm khuyết - nam lạnh lùng, chuyện xưa ẩn giấu, có ngược có ngọt, sạch, có em bé, thâm tình, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 52 chương (bao gồm NT)
Tình trạng: Hoàn edit.
Tiểu Hạ họ Hạ, không có tên.
Không cha mẹ, không thân thích.
Và không được bình thường.
Không bình thường, không mang nghĩa xấu, là đặc biệt. Đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt thuần khiết, đặc biệt đáng yêu. Ai cũng bảo cô ngốc nghếch, Tiểu Hạ chỉ cười, cô ngốc thật mà.
Những người trong viện mồ côi đã quen với sự ngốc của Tiểu Hạ, không cảm thấy phiền. Bởi vì cái ngốc của cô không giống người ta, người ta hoặc là giả ngốc để đạt được mục đích, hoặc là thật sự ngốc đến nỗi cái gì cũng không biết. Tiểu Hạ thì không như vậy, cô chỉ ngốc đối với các vấn đề phức tạp của cuộc sống, thế nên, cô đã tìm cách đơn giản hóa nó theo suy nghĩ của chính mình. Chính vì vậy, cuộc sống của Tiểu Hạ mới vui vẻ và nhẹ nhàng hơn rất nhiều người trên thế giới này.
Tiểu Hạ không có tên, nhưng mà cô cũng không cần, cô mang họ Hạ của “mẹ” viện trưởng là đủ rồi. Đủ để khiến cô cảm thấy mình có một người mẹ, đủ để cô được mọi người yêu thương gọi “tiểu Hạ”, đủ để định mệnh mang cô đến với thế giới của Cố Hành Chấp.
“Kết hôn với ai cũng được, miễn là họ Hạ.”
Từ một cuộc hôn nhân thương mại ban đầu, Cố Hành Chấp lợi dụng sự thất thố của nhà họ Hạ, một công đôi việc mang Tiểu Hạ đến bên cạnh mình. Anh có mục đích rõ ràng, chỉ là không ai hiểu được mà thôi.
Thế là, Tiểu Hạ chỉ vì vô tình cùng họ với cô dâu chạy trốn của Cố Hành Chấp, trở thành Cố phu nhân trong sự hoang mang và sợ hãi. Thế nhưng, cô tin rằng, Anh sẽ không hại mình, bởi vì mẹ Hạ đã nói như vậy, mà Anh cũng đối xử với cô tốt như vậy cơ mà.
Lần đầu tiên Tiểu Hạ đến với cuộc sống bên ngoài cô nhi viện, rời xa vòng tay bảo bọc của mẹ Hạ, rời xa nơi mà cô sống từ nhỏ cho đến bây giờ. Cô đến một nơi hoàn toàn xa lạ, những con người lúc nào cũng nghiêm nghị không nở nụ cười, ai cũng chăm chú làm việc của mình. Ban đầu Tiểu Hạ thấy lạc lõng và khổ sở. May mà còn có Anh.
Tiều Hạ không biết tên Anh, bởi vì Anh không nói. Cứ thế gọi là Anh thôi. Anh không thích nói chuyện, nhưng sẽ không mắng cô, cũng sẽ không bắt cô phải làm thế này hay thế khác, Anh còn sẵn lòng đáp ứng một số yêu cầu nhỏ của cô nữa đó. Tiểu Hạ thích Anh.
Cố Hành Chấp biết Tiểu Hạ thích mình. Nhưng anh không cảm thấy đó là vấn đề gì to lớn. Anh hứa với mẹ và viện trưởng Hạ sẽ chăm sóc cô, thì anh sẽ làm. Bằng cách này hay cách khác. Cuộc đời anh vốn đã được hoạch định sẵn mọi thứ, ngay cả sự có mặt của anh trên đời này cũng vậy. Chỉ là kế hoạch, không cho phép có sai sót.
Sai sót duy nhất có lẽ là sự xuất hiện của Tiểu Hạ. Nhưng không phải là bây giờ, trong cuộc sống của anh, mà từ rất lâu rồi, trong sự bất lực của mẹ anh. Đúng vậy, ai cũng nói Tiểu Hạ là niềm hy vọng duy nhất của bà trên thế giới này, nhưng anh không tin. Để rồi đến tận bây giờ, anh chẳng thể thuyết phục bản thân mình được nữa.hiểu nguyên nhân Tiểu Hạ rời đi.
Không phải cô tức giận, chỉ là cô nghĩ anh không thích cô mà thôi. Không thích cô thì đâu có phải là lỗi của anh. Lỗi của anh là thích cô mà không thừa nhận. Còn ngốc hơn cả Tiểu Hạ.
Nhưng mà, người ngốc có phúc của người ngốc. Tiểu Hạ ngốc một thân một mình lang bạt, lại gặp được người tốt cưu mang cô. Cố Hành Chấp ngốc nghếch chờ đợi, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được cô gái cứu rỗi cuộc đời anh. Không chỉ vậy, tìm được cô, còn được nhận quà tặng kèm là một thiên thần nhỏ.
Nhưng mà đường về nhà còn xa lắm. Ai bảo anh nói không muốn gặp lại, người ta nghe lời trốn anh còn không được sao?
Thật xin lỗi, Tiểu Hạ. Anh sai rồi.
Tiểu Hạ đương nhiên không có cách nào từ chối, cô vốn không muốn làm ai buồn bao giờ. Chưa nói đến việc tâm tình anh quá phức tạp, chỉ riêng chuyện anh quá hiểu cô cũng đã khiến Tiểu Hạ không thể nào chống đỡ được. 
Lăn lộn bao nhiêu năm, có lẽ tinh lực của Cố Hành Chấp dùng nhiều nhất chính là vào việc dỗ Tiểu Hạ về nhà. May cho anh, thế giới của cô vẫn thật đơn giản, đã yêu một người, trái tim không thể hướng về ai khác. 
“Tiểu Hạ, anh không phải thích em vì em xinh đẹp và nghe lời, mà vì anh yêu em.”
Được rồi, Tiểu Hạ không hiểu yêu mà Anh nói nghĩa là gì, nhưng mà cô nghe được, anh nói “thích” cô. 
Ừm, Anh trai, em cũng rất thích anh.
Tiểu Hạ, anh đã hứa với hai người họ là sẽ chăm sóc em cả đời. Có rất nhiều cách, không cần anh phải ra mặt, giống như nhiều năm trước đây anh đã từng làm. Nhưng mà bây giờ anh không muốn như vậy nữa.
Có rất nhiều cách, nhưng anh chọn tự mình chăm sóc cho em, cả đời.

Advertisement

Bình luận