Review Truyện Thứ Trưởng Nữ



Bộ truyện kể về hành trình bị vả mặt của Thái tử đương triều và nữ nhân xinh đẹp không tim không phổi.


THỨ TRƯỞNG NỮ
Tác giả: Oa Ngưu
Thể loại: 18+, Cao H, Cổ đại, Cung đình hầu tước, H văn - Thịt văn, HE, Ngọt, Oan gia, 
Song xử, Cưng chiều
Số chương: 176
Lưu ý: Có khóa
Tình trạng: Hoàn edit
________
Văn án:
Ai cũng nói thứ trưởng nữ Ngôn gia là một nữ tử xinh đẹp nhưng kiêu ngạo dã man.
Hiện giờ, uổng cho vẻ bề ngoài, nữ tử này lại gây ra họa lớn kinh thiên động địa.
Nuốt cổ trùng cứu mạng Thái tử xuống, vọng tưởng thay thế đích muội bò lên giường của Thái tử.
—----------------------------
Thái tử ngọc thụ lâm phong, kiêu dũng thiện chiến, bất hạnh trúng độc.
Chỉ có một nữ tử được lấy thân nuôi cổ, ngâm mình trong nước thuốc, trở thành dược nhân, giao hoan với Thái tử, cho Thái tử uống nước miếng và sữa của mình ba tháng, mới có thể giải được độc.
Tất cả thuốc quý trong trời đất, chỉ luyện ra đựơc một con cổ trùng, lại bị ác nữ Ngôn gia nuốt mất!
Cải thìa Thái tử chi lan ngọc thụ, phải bị con heo ác nữ ăn mất!
—------------------------------
Thái tử không cam lòng, nhưng mà chỉ đành phải ngủ với ác nữ, không ngờ là càng ngủ càng hăng hái!
Mới đầu: Ba tháng sau ngươi cút ngay cho ta! Ta không giữ ác nữ ở lại.
Sau đó: Ác nữ gì đó cũng chỉ là lời nói quá, ba tháng sau cho ngươi làm một Nhũ nhân.
Ác nữ: Ha! Cẩu nam nhân ~ một mình ta mỹ mãn bỏ đi, không sung sướng hơn sao?
________
Bộ truyện kể về hành trình bị vả mặt của Thái tử đương triều và nữ nhân xinh đẹp không tim không phổi.
Lận Chước và Thiệu Tình, hai người họ gặp nhau từ ngày còn nhỏ. Khi đó Lận Chước chỉ mới mười tuổi, nhưng mà trong mắt nàng, hắn rất cao lớn, cực kỳ lợi hại, gần như là không có gì không thể làm được. Còn nàng khi ấy chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ. 
Nếu Lận Chước chỉ cứu Thiệu Tình lên thôi, thì có lẽ Thiệu Tình sẽ không cảm kích và nhung nhớ hắn như vậy, nhưng ngoài việc cứu rỗi thân thể nàng, thì Lận Chước còn cứu rỗi cả trái tim nàng nữa.
“Ngươi không thể lần nào cũng chờ đợi có người tới cứu mình được, nhưng phải học cách tự cứu lấy mình.” 
“Ngươi không thể dựa vào người khác mãi được, bản thân ngươi phải kiên cường lên.” 
“Ngoại trừ bản thân mình ra, không ai có thể dựa vào được hết.”
Chỉ bằng ba câu nói của Lận Chước đã cứu rỗi nàng ngay lúc đó, sự xuất hiện của Lận Chước như ánh mắt trời rực rỡ chiếu rọi vào cuộc đời mù mịt của nàng lúc bấy giờ. Và nàng cũng đã lưu luyến hắn không quên từ đây. 
Hắn không chỉ cho nàng lời vàng ý ngọc để soi chiếu cuộc đời mình, hắn còn dặn người làm tặng cho nàng một cây thương để có thể bảo vệ bản thân. Cây thương đó được nàng xem như bảo bối, đến giờ vẫn còn giữ nó, cho dù nó là lễ vật từ biệt đi chăng nữa. Bởi vì sau khi nhận được cây thương, nàng vẫn chưa bao giờ được gặp lại Lận Chước. Có lẽ họ không ngờ rằng, đến cuối cùng cây thương ấy trở thành vật định tình giữa hai người.
Lần gặp gỡ tiếp theo của hai người họ là khi đã trưởng thành. Lúc này Lận Chước trúng phải độc, mà cách duy nhất để chữa khỏi chính là dùng một nữ tử được lấy thân nuôi cổ, ngâm mình trong nước thuốc, trở thành dược nhân, giao hoan với Thái tử, cho Thái tử uống nước miếng và sữa của mình ba tháng, mới có thể giải được độc.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng Thiệu Tình nàng nuốt cổ trùng cứu mạng Thái tử xuống, là muốn vọng tưởng thay thế đích muội bò lên giường của Thái tử. 
Nhưng mấy ai biết, chỉ vì hình dáng của con cổ trùng ấy quá đáng sợ, mà muội muội nàng đã từ chối làm vật hy sinh, còn nàng thì đã tìm được cách để trả nợ ân tình, thậm chí có thể cứu được nương mình.
Bọn họ nói nàng là nữ tử xinh đẹp nhưng kiêu ngạo dã man, là thiên kim ngang ngược, lớn lên trong ngàn vạn sự cưng chiều... nhưng mấy ai biết, tất cả đều là vở kịch do phụ thân nàng dựng lên, muốn đưa nàng lên đầu ngọn sóng, từ đó có thể bình yên mà giam cầm nương của nàng.
Nàng chỉ đơn thuần là một thiếu nữ mười sáu tuổi, vì có thể cứu nương mình thoát khỏi người cha biến thái thích giam cầm người mình yêu. Nàng cũng muốn có một người mà nàng có thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm, ai mà không muốn chứ? Đáng tiếc là… Bên người nàng chưa từng xuất hiện người nào mà nàng có thể dựa vào.
Phụ thân nàng - Ngôn Quốc Công, nổi danh là sủng thiếp diệt thê, cưng chiều thứ nữ vô độ. 
Mà nàng, là một nữ tử cả đời phải sống dưới cái bóng của đại nương tử. Thứ nữ sống trong nhà, chỉ có thể lấy lòng đại phu nhân để tìm đường sống. Thiệu Tình vô cùng mệt mỏi, thứ mà nàng khao khát và mưu cầu chỉ là được tự do một mình bên nương của mình, không muốn liên quan đến ai, bao gồm cả Lận Chước.
Từ nhỏ nàng đã bị kẹp giữa cha và nương của nàng, trở thành công cụ để phụ thân uy hiếp mẫu thân, nên đối với tình yêu nam nữ, Thiệu Tình vô cùng sợ hãi. Vì vậy, kể cả khi Lận Chước muốn tiến thêm một bước nữa thì nàng cũng lí trí mà ngăn cản hắn. Thiệu Tình nàng không hề muốn ở lại bên hắn, cũng không hề muốn sinh hài tử cho hắn. So với nàng, hắn còn nông nổi hơn, mà nàng, so với hắn, thì càng lý trí hơn, tựa như nàng đã sớm biết được kết cục cuối cùng giữa hai người họ, cho nên chưa từng có ý định xa vời với hắn.
Mà Lận Chước hắn, tên nam nhân này từ nhỏ đã có thân phận tôn quý, cũng chưa từng để Thiệu Tình vào mắt. Chỉ khi đã được "ăn no", hắn mới bắt đầu để ý đến nàng. Đúng như câu nói: đường đi đến trái tim của nam nhân phải đi qua phía dưới háng 3 tấc. Mình tự hỏi, nếu không phải Thiệu Tình không có khuôn mặt xinh đẹp, thân thể quyến rũ thì Lận Chước hắn sẽ yêu nàng sao? 
Hắn cũng từng như bao người khác, tin vào lời đồn bên ngoài, cho rằng nàng là một nữ tử như thế, thậm chí lần đầu vừa làm còn vừa vũ nhục nàng, thậm chí là không muốn thấy mặt nàng. Mà nàng thiếu nữ 16 tuổi ấy chỉ có thể tự xoa dịu trái tim bị tổn thương của mình, chấp nhận vì để cứu được hắn, nàng uống thuốc kích sữa. Biết rõ tác dụng phụ của nó mang lại có thể không thể nào mang thai, nhưng nàng cam tâm. Để rồi mỗi khi tới kỳ nguyệt sự, nàng đau đớn giống như chết đi sống lại... tình cảm của nàng dành cho hắn là thật, nhưng ham muốn sự tự do, giải thoát cho nương của nàng cũng là thật. 
So với tình cảm nàng dành cho hắn, thì tình cảm của hắn dành cho nàng là mang theo phần ích kỷ, chỉ nghĩ đến niềm vui của bản thân mình. Thân làm Thái tử nhưng lại hành xử như thế. Nhưng mà luật nhân quả chẳng chừa một ai, kể cả khi bạn làm Thái tử=))))
Để trả giá cho những lần vạ miệng trước đó, Thái tử của chúng ta sau khi biết mình rơi vào lưới tình với Thiệu Tình thì thành thê nô lúc nào không hay. Đúng là cho dù có làm Thái tử, thì cũng phải đội vợ lên đầu mới trường sinh bất tử :v
Đây là một bộ truyện H văn, nhưng cốt truyện thực sự cuốn hút không kém, mới lạ, thực sự vô cùng thu hút người đọc, một bộ truyện nhiều thịt nhưng không tục. 
Nhân vật phụ bao gồm nữ phụ bạch liên hoa, phụ thân biến thái thích giam cầm và chính thiếp của Ngôn Quốc Công đã góp phần giúp tác giả nhận thêm gạch đá để xây nhà, dù sao nếu tác giả không ngại thì người ngại là chúng ta=))))) Sao tác giả có thể xây dựng được những nhân vật ba chấm đến như vậy nhỉ?

Advertisement

Bình luận