không phải là tác phẩm chỉ đặt trọng tâm ở mối quan hệ tình cảm cấm kỵ vô vọng giữa Huy Nhu và Hoài Cát nơi cung cấm, mà vấn đề tha thiết được nhắc đến lại lớn hơn cả.
THANH BÌNH NHẠC
*Rv xin phép được lấy theo tên phim chuyển thể ạ.
Tên truyện gốc: Cô Thành Bế
Tác giả: Milan Lady
Thể loại: Cổ đại, bối cảnh lịch sử, công chúa - nội thần, sủng ngược đan xen, day dứt bi thương, SE.
Độ dài: 14 hồi + 2 NT
Tình trạng: Hoàn edit – đã được chuyển thể thành phim với tên “Thanh Bình Nhạc”.
Ngày còn bé, qua những câu chuyện cổ tích đầy sắc màu, qua mấy bộ truyện thần thoại huyền ảo, tình yêu trong mắt ta đẹp đẽ vô cùng. Nhưng ngày một lớn lên, chẳng ai nói, ta cũng đã tự nhận ra nó chẳng đẹp đến thế, chẳng viên mãn hạnh phúc được như vậy. Có những tình yêu dẫu đã trải qua trăm bề đắng cay cũng không thể đổi lấy tàn dư hạnh phúc còn sót lại. “Thanh bình nhạc” tái hiện lại cuộc sống “trời yên biển lặng” dưới thời Tống Nhân Tông, cũng viết nên một đoạn tình trái ngang vô vọng.
Ở thời đại thái bình thịnh thế này tưởng như đã chạm đến lý tưởng, nhưng hoá ra lại cách xa hai chữ ấy muôn trùng. Trong không gian không cách nào trốn thoát, số phận con người bị kẹt lại tại góc tối, bị vây hãm nơi cửa cung. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Bên trong cánh cửa cung thâm sâu, có một nàng công chúa thân phận cao quý, được bao bọc trong tình yêu thương, vô lo vô nghĩ mà lớn lên. Nàng ấy là Huy Nhu, là nữ tử có thân phận tôn quý nhất bốn bề, tâm nàng sáng trong chẳng vương bụi trần. Khi ấy, nếu hỏi nỗi lo lắng của nàng là gì, có lẽ cũng chỉ là làm sao để thuộc hết những bài thơ, chép hết số sách mà cha giao. Nàng ấy tựa ánh mặt trời, một nụ cười cũng đượm bao ấm áp.
Mà nụ cười bất chợt của nàng lại chính là tất cả ánh sáng trong cuộc đời u tối lạnh lẽo của Hoài Cát.
Hoài Cát có thể sẽ có một hoặc nhiều thân phận khác nhau trong đời: có thể là một tiên sinh dạy chữ, một hoạ sư nổi danh, một tú tài có tiền đồ đầy hứa hẹn,… Nhưng trớ trêu thay, chàng lại là một nội thần. Tại khoảnh khắc chàng tịnh thân đã định sẵn đời này chàng sẽ mãi bị vây hãm trong thân thể tàn khuyết ấy, bị vây hãm trong bóng đêm mịt mù, mọi lý tưởng cũng chẳng cách nào thực hiện. Vậy mà chàng đã gặp được Huy Nhu, nụ cười của người cứu rỗi chàng, mang chàng ra khỏi cõi tăm tối kia. Tiếng “ca ca” trở thành dòng suối trấn an trái tim hãy còn cô độc. Chàng nguyện làm cái bóng âm thầm canh giữ bên người, bảo vệ người, để người mãi giữ nét cười nơi khoé môi.
Thế giới của Hoài Cát nhỏ bé vô cùng, nhỏ bé đến nỗi chỉ xoay quanh mỗi Huy Nhu. Đến cả tâm nguyện duy nhất của chàng cũng liên quan đến nàng – mong nàng an yên lớn lên, không sầu không lo. Tình cảm của chàng chôn chặt tận nơi đáy lòng sâu thẳm, nhìn nàng ở độ xuân thì rung động vì một người, vui vẻ vì một người.
Người ấy là một thiếu niên kiệt xuất, tài ba hiếm gặp. Chàng cứ nghĩ, giữa nàng và người ấy chính là một đôi trời đất tác thành, mối nhân duyên này cứ như vậy mà được định đoạt. Đến khi vỡ lẽ mới biết, trong lòng người ấy, máu mủ ruột thịt chiếm vị trí cao hơn cả, cao hơn tình yêu với nàng. Bởi vì, người ấy thích nàng nhưng càng yêu người nhà của mình hơn.
Thì ra tình cảm ấy không lớn như vậy, không lớn đến mức chiếm vị trí độc tôn trong lòng, không lớn đến mức phải đánh đổi tất cả; tình cảm ấy cũng mong manh như vậy, còn chưa cố gắng đã vỡ tan trăm mảnh không thể vãn hồi.
Có lẽ sau đoạn nhân duyên ấy, Huy Nhu cũng đã nhận ra rằng, người khác yêu nàng, kính nàng chỉ vì nàng mang trên người phong hào “Phúc Khang công chúa”, không có ai thật lòng yêu nàng chỉ vì nàng là Huy Nhu, chỉ vì nàng là chính nàng.
Thế giới rộng lớn đầy sắc màu, tất cả hào quang rực rỡ không thuộc về nàng, mọi thứ đều là người khác ban tặng cho nàng. Khi nhận ra, chúng đã hoá thành thứ gông cùm nặng nề không thể cởi bỏ. Đến cuối cùng, Huy Nhu chỉ còn có Hoài Cát…
Từng có một tình yêu âm thầm lặng lẽ, lặng thầm kề cạnh, một tình yêu bình dị dịu dàng, ấy là tình yêu Hoài Cát dành cho Huy Nhu. Cũng từng có một tình yêu nồng nhiệt điên cuồng, khát khao cháy bỏng đi đến tận cùng, một tình yêu như muốn xông pha gió sương, muốn bất chấp hết thảy, ấy là tình yêu của Huy Nhu với Hoài Cát.
Hai con người ấy chẳng hay lúc nào đã trở thành một phần không thể khuyết thiếu trong lòng đối phương, trở thành người tri kỷ tố tâm. Ở một góc độ nào đó, hai người họ là những con người trắng tay, nghèo đến nỗi không có gì ngoài tiền. Họ bám víu vào nhau, nương tựa vào nhau để tình cảm này sưởi ấm cõi lòng heo hút cằn cỗi. Tình cảm giữa họ lớn đến mức, một cái liếc mắt đã hiểu thấu lòng nhau, một cái ôm cũng đã có thể lấp đầy sinh mệnh nửa đời hư ảo…
Nhưng trên đời này nhiều thứ thế kia, tình yêu nào phải sự tồn tại duy nhất. Giữa tình yêu, tình thân và trách nhiệm, có thứ không muốn vứt bỏ, có thứ không thể vứt bỏ, cuối cùng trở thành nỗi giằng co khó xử trong lòng. Số phận bị vây hãm vùng vẫy muốn trốn thoát khỏi bức tường thành mang tên “thân phận”, có cố gắng cách mấy cũng vô lực thoát thân.
Huy Nhu là công chúa, thân phận tuy tôn quý nhưng từ của ăn của mặc đến mọi thứ nàng có đều do người khác mang đến, trách nhiệm của nàng là làm một công chúa giống với kỳ vọng của họ, làm một “thánh nữ” để họ tiếp tục cung phụng. Còn Hoài Cát là nội thần, trách nhiệm của chàng là làm chứng cho tất cả những gì tốt đẹp nơi trần tục, chàng không
Bình luận