Review Truyện Tàng Hạ



Tàng Hạ của Ngải Ngư là một bộ truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé !!!


TẦNG HẠ


Tác giả: Ngải Ngư
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, sủng
Só chương: 60
Tình trạng: Hoàn
“Lúc này đây em thực sự lưu tâm
Lại bị chuyện tình cảm người ta nói mê hoặc
Thầm tự hỏi khi nào nho mới chín
Em phải tĩnh lặng, thật tĩnh lặng chờ đợi
Cho dù mất mùa cũng phải thủy chung gìn giữ
Sau này cố gắng đừng để nước mắt hôm nay rơi vô ích
... Có lẽ chưa đến thời điểm thu hoạch và em phải chấp nhận
Hoặc có thể đem tình yêu ủ thành một loại rượu nồng...”
Thanh xuân đối với bạn, với tôi, với mỗi người chúng ta là gì? Thanh xuân là tuổi trẻ, là kỷ niệm, là bồng bột, là những cảm xúc đơn thuần đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Trong quãng thời gian thanh xuân vừa đẹp đẽ vừa ngắn ngủi ấy, mỗi người được dựng xây những tình cảm, tình thân, tình bạn, và tình yêu. Đúng vậy, tình yêu, ở những năm tháng ấy, dám yêu dám thích một người, dù chỉ là đơn phương, dù chỉ là thầm thương trộm nhớ, cũng đủ để khiến tuổi xuân ta dồi dào những cảm xúc. Và câu chuyện mà tôi đem đến cho các bạn ngày hôm nay, là câu chuyện của một cô gái thích thầm một chàng trai, cũng là câu chuyện của cả một đời.
Hướng Noãn là một cô gái nhỏ rất hướng nội, chậm chạp và không biết đùa giỡn. Từ nhỏ, vì mẹ phát hiện ra ba cô ngoại tình, cuộc sống của gia đình bắt đầu toàn là những trang chấp, cãi vã, vô tình làm ảnh hưởng đến Hướng Noãn. Năm cô cấp ba, mẹ kết hôn với một người đàn ông khác, và cô có thêm một người cha dượng với một người anh trai. Cuộc sống của Hướng Noãn không mấy vui vẻ ở ngôi nhà mới. Anh trai không thích cô, cô cũng không quá quen thuộc với cha dượng, còn mẹ, mẹ bận rộn cả ngày, chẳng có thời gian quan tâm đến Hướng Noãn. Hướng Noãn cứ sống lặng lẽ và cô đơn như vậy.
Nhưng... Cô lại tìm thấy ánh sáng của mình một lần nữa. Và ánh sáng ấy không ai khác chính là nam chính Lạc Hạ.
Lạc Hạ là bạn của anh trai mới của cô. Anh là một chàng trai hoàn hảo. Anh đẹp trai này, cao ráo này, lịch sự đàng hoàng này, và còn học rất giỏi nữa. Anh như mặt trời, còn cô như một bông hoa hướng dương mong chờ ánh nắng. Mặt trời chỉ có một, nhưng hướng dương lại có rất nhiều. Người như anh, có cô gái nào không thích? Hướng Noãn cũng nằm trong số những người thích anh.
Họ gặp lại nhau, trong lòng của Hướng Noãn vừa hồi hộp vừa vui mừng. Ấy vậy mà, anh không nhận ra cô, cũng không nhớ đến cô.
Có lẽ, anh nào có nhớ, vào kỳ nghỉ hè của mười mấy năm trước, anh đến bên cô như ánh dương chiếu rọi bóng tối. Trong những tháng ngày tối tăm suy sụp vì gia đình, anh là người đã giúp đỡ cô, chơi với cô, đưa cô ra khỏi vực sâu. Mà mười một năm sau gặp lại... Họ chỉ là những người xa lạ. Không ai nhớ cả, chỉ có mình cô khắc cốt ghi tâm.
Hướng Noãn rất buồn, mọi sự mong đợi của cô như tan vỡ. Cô biết, cô biết mà. Anh có cuộc sống của anh, có bạn bè, có bố mẹ, có gia đình. Mà cô đối với anh chỉ là một lần đưa tay giúp đỡ, chỉ là một ký ức mờ nhạt trong kỳ nghỉ hè năm nào đó thôi. Anh giỏi giang như vậy, ưu tú như, một Lạc Hạ luôn đứng đầu lớp khiến cho Hướng Noãn cảm thấy tự ti thất bại. Điều đó khiến Hướng Noãn cất giấu mọi cảm xúc, ký ức vào trong lòng.
Đối diện với Lạc Hạ, trái tim của Hướng Noãn không thể nào bình tĩnh nổi. Cô không dám nhìn thẳng anh, không dám nói quá nhiều với anh, không dám tiếp xúc với anh. Cảm xúc của Hướng Noãn rất hỗn loạn và đối nghịch. Cô vốn không thích khóc nhưng từ khi gặp lại anh, cô khóc rất nhiều, khóc vì bị thương, khóc vì tự ti và khóc vì sự quan tâm của anh. Nhờ mang danh “em gái kế”, dù anh trai hay xỉa xói cô nhưng Hướng Noãn may mắn được nhóm bạn của anh trai quan tâm, trong đó có Lạc Hạ. Nhiều khi, anh cho cô một chai nước, một chai Yakult, chỉ cần được ngồi trên yên sau của xe cậu, mặc áo của cậu, biết được cậu có chung sở thích với cô... Cô đã vui sướng như điên như dại rồi. Cô biết

rõ, mọi sự quan tâm của anh dành cho cô cũng giống sự quan tâm của anh dành cho người khác, điều đó xuất phát từ việc được giáo dục từ bé, cô cũng biết anh chỉ coi cô như một cô bạn học chung lớp bình thường. Nhưng... Cô vẫn không kìm nén được sự rung động nơi đáy lòng. Mỗi ngày, mỗi ngày, cô sẽ viết những điều về anh lên những tờ giấy màu như để trải lòng biết bao tâm tư tình cảm.
“01.09.2009, lần đầu tiên cậu ấy gọi tên mình sau khi gặp lại...”
“04.09.2009, cùng đi chúng với cậu ấy dưới một chiếc ô, như thể được trở về những năm tháng cùng nhau trú mưa dưới mái hiên có giàn nho.”
Cô thực sự rất rất thích cậu. Dù phải nói bao nhiêu lần nữa, cô vẫn rất thích cậu.
Cô lén lút ngắm nhìn anh mỗi giờ học, mỗi chỗ, mỗi nơi, mắt như gắn rada khi nhìn thấy “tín hiệu” mang tên Lạc Hạ. Cô tìm hiểu những điều anh yêu thích và biến nó thành sở thích của mình. Ví dụ như, anh thích uống Yakult, cô cũng thích Yakult; anh thích Trần Dịch Tấn, nên cô cũng thích Trần Dịch Tấn... Khoảng cách của anh với cô như khoảng cách giữa hạng 1 và hạng 1988, xa xôi thế đấy, to lớn dường nào. Biết bao lần, Hướng Noãn tưởng như bản thân sẽ bỏ cuộc, sẽ gục ngã, tuy nhiên, anh đã nói “Chưa tới trận chiến cuối cùng cơ mà, vẫn còn thời gian”.  Cô có thể vì anh mà tiến từ hạng 1988 lên đến top 20, chỉ để được rút ngắn khoảng cách với anh. Cuộc đời của Hướng Noãn có thể vui, có thể buồn, có thể đau đớn nhưng không thể không gắn liền với Lạc Hạ. Trớ trêu thay, khi cô thấy mình sắp tiến gần đến bên cạnh Lạc Hạ rồi, anh lại bất ngờ ra nước ngoài học tập. Trước khi anh ra đi, cô vẫn không đủ can đảm để nói lên tình cảm đã chôn giấu bao năm, cuối cùng, cô chỉ có thể nhìn anh lặng lẽ rời đi, rời khỏi cuộc đời cô.
Tuổi trẻ thật đẹp đẽ phải không? Nhờ có Lạc Hạ, Hướng Noãn biết khóc, biết cười, biết nỗ lực và biết vươn mình thoát ra khỏi vỏ kén. Sau những năm tháng không gặp lại, ai cũng khác, anh thay đổi, cô cũng thay đổi, tình cảm nồng cháy như lửa trong cô năm ấy cũng dần dần phai nhạt. Nhưng, ông trời đã gắn kết họ lại với nhau. Ở thanh xuân, Hướng Noãn đã cố gắng đi vào thế giới của anh thì giờ đây, hãy để Lạc Hạ đuổi theo Hướng Noãn, tiến vào thế giới của cô, cả một đời.

Đọc truyện tại: https://truyen247.net/tang-ha

Bình luận