Review Truyện Sở Ái



Khi ấy Quan Ánh là một cô bé mười ba tuổi, anh giữ cô lại vì cô là cháu của người bạn thân vừa mất. Vì muốn Quan Ánh mau chóng thích ứng với môi trường xa lạ nên anh tự nhận mình là chú của cô. Từ đó, Quan Ánh lớn lên trong nhà họ Chu, dưới sự nuông chiều của Chu Tân Hạc, không được nhắc đến, không được chạm vào, còn cao quý hơn cả tiểu thư danh môn.


SỞ ÁI
Tác giả: Tử Liễm
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, hào môn thế gia, cưới trước yêu sau, trâu già gặm cỏ non, con cưng của trời, nuôi vợ từ bé, nhà thiết kế sườn xám đại tài - cô gái có khiếu nghệ thuật, chức nghiệp tinh anh, HE
Độ dài: 30 chương + 1 NT
Tình trạng: Hoàn edit
Lưu ý: Không pass, request vào wordpress của nhà edit để đọc
________
Văn án
Nhiều năm trước, Quan Ánh gặp được Chu Tân Hạc ở một khu phố cũ nát. Ngày đó, ánh mặt trời ấm áp, chàng trai đứng ngược vầng sáng, tuấn tú như một bức họa thần.
Còn cô thì đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, sợ hãi co rúc trong một góc.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, cụp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Chú đưa cháu về nhà nhé?”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ bất lực lại mờ mịt: “Cháu không có nhà.”
Anh sững sờ: “Đưa cháu về nhà chú nhé?”
Cô yên lặng níu lấy góc tay áo của anh: “Vâng ạ.”
Anh bằng tuổi chú của cô, cô không dám vượt ranh giới, âm thầm viết 24 bức thư tình nặc danh cho anh.
Đợi đến khi anh trở về từ nước ngoài, cô đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Tất cả mọi người đều biết Chu Tân Hạc yêu thương cô, nhưng không ai biết Quan Ánh cũng yêu anh.
Trong nhà giục kết hôn, anh thuận miệng hỏi: “Ánh Ánh cảm thấy bao nhiêu tuổi thì nên kết hôn?”
Cô không có cách nào che dấu được tâm tư tạp niệm trong lòng, thấp giọng đáp: “28.”
Khuôn mặt anh đầy ý cười: “Được.”
Chu Tân Hạc độc thân đến năm 28 tuổi.
Vì muốn liên hôn với anh mà thiên kim vọng tộc đạp cửa đến tận nơi.
Ngày đó, trưởng bối trong nhà ngồi với nhau, buộc anh phải đưa ra lựa chọn.
Chu Tân Hạc nắm chặt tay Quan Ánh, cười lạnh lùng nhưng kiên định: “Vợ sắp cưới của con đang ở đây, con xem ai dám chia rẽ chúng con.”

Có lần cãi nhau, Quan Ánh uất ức nói: “Chu Tân Hạc, sao anh cứ xem em như trẻ con thế, em là vợ của anh!”
Người đàn ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, thì thầm nói: “Vì anh muốn Ánh Ánh quay lại là một đứa trẻ.”
Quan Ánh là một cô bé không có tuổi thơ.
Chu Tân Hạc lập tức để cô trở về dáng vẻ của một đứa trẻ.
Cô cứ thỏa thích ngây thơ, còn anh hết lòng nuông chiều cô. 
———
Chu Tân Hạc và Quan Viễn là đôi bạn rất thân nhưng vào kỳ nghỉ hè năm ấy, gần nhà Quan Viễn xảy ra động đất, có hơn hàng trăm người gặp nạn, Quan Viễn cũng là nạn nhân của thiên tai này. 
Chu Tân Hạc đi ngang qua một đống đổ nát, anh nhìn thấy một cô bé nằm co quắp trong góc, tầm mười hai, mười ba tuổi, trên người lấm lem. Đó là lần đầu tiên Quan Ánh và Chu Tân Hạc gặp nhau.
Khi ấy Quan Ánh là một cô bé mười ba tuổi, anh giữ cô lại vì cô là cháu của người bạn thân vừa mất. Vì muốn Quan Ánh mau chóng thích ứng với môi trường xa lạ nên anh tự nhận mình là chú của cô. Từ đó, Quan Ánh lớn lên trong nhà họ Chu, dưới sự nuông chiều của Chu Tân Hạc, không được nhắc đến, không được chạm vào, còn cao quý hơn cả tiểu thư danh môn. 
Hồi nhỏ Quan Ánh từng khóc lóc bảo: “Không ai muốn lấy cháu, chú nhỏ, sau này cũng sẽ không ai lấy.”
Chu Tân Hạc không hề do dự đáp: “Chú lấy cháu.”
Thế là sau này hai người lấy nhau thật, nhưng không phải vì tình yêu mà vì để bảo vệ cô. 
Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng theo thời gian kết hôn, Chu Tân Hạc bắt đầu rơi vào đủ loại mờ mịt. Tình yêu và trách nhiệm lẫn lộn vào nhau, anh không thể thoát khỏi vòng xoáy này được.
Quan Ánh là nàng thơ, là nguồn cảm hứng của anh, thiết kế khiến anh thành danh cũng lấy cảm hứng lúc nhìn thấy cô đứng trong rừng trúc. Chu Tân Hạc tự nhận mình là người vô cảm, mọi người xung quanh thấy anh lạnh nhạt, ngay cả anh cũng nghĩ vậy.
Từ lúc sinh ra anh đã không có mẹ, chưa từng cảm nhận được tình thương. Nói về tình yêu, anh lại càng không biết, anh chỉ biết Quan Ánh là lí do duy nhất để anh quay trở lại thành phố này và sự nuông chiều của anh dành cho cô là vô hạn. 
Tiền tiêu vặt anh đưa cho Quan Ánh hàng tháng lên đến bảy con số, Quan Ánh muốn học piano, học vẽ, Chu Tân Hạc lập tức tìm giáo viên cho cô. Vợ hai nhà họ Chu không muốn Quan Ánh ở nhà của bọn họ, hôm sau Chu Tân Hạc liền mua một căn biệt thự cho Quan Ánh, xa hoa đến mức người bình thường phấn đấu hơn mười đời mới mong có được.
Nhưng một ngày kia, Quan Ánh bỗng muốn ly hôn với anh. Đây là điều mà Chu Tân Hạc không ngờ tới.
Quan Ánh muốn ly hôn cũng có lý do cả. Cô lớn thế này rồi mà Chu Tân Hạc cứ coi cô như con gái, kết hôn gần một năm rồi mà chưa bị “ăn” nữa.
Quan Ánh không muốn anh chỉ là người chồng trên danh nghĩa của cô, cô muốn trái tim anh cũng thuộc về cô. Đó cũng là khi cô biết tình thân ban đầu đã biến chất rồi. 
Quan Ánh cũng từng thử dũng cảm bộc lộ tình cảm qua hành động, ví dụ như cô lén lút viết thư tình cho anh, ví dụ như giả vờ gọi nhầm số chỉ để nghe giọng anh lúc vừa tỉnh ngủ... Cô vừa sợ anh biết được tâm tư nhỏ bé của cô, vừa hy vọng Chu Tân Hạc có thể nhìn thấu sự che giấu của cô. Nhưng một khi nhận ra anh có phát hiện, cô lại hoảng loạn xóa sạch dấu vết yêu thầm của bản thân. 
Song lâu dầu, Quan Ánh nhận ra Chu Tân Hạc quá lạnh nhạt, loại bình tĩnh này làm cô cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, tự mình diễn kịch. Nếu anh đã không quan tâm thì cô cũng không cần phải cố gắng thêm nữa.
Trước khi rời đi, Quan Ánh đã viết một tờ đơn ly hôn và lấy hơn nửa tài sản của anh. 
Quan Ánh muốn nhiều tài sản như vậy cũng có lý do cả. Bởi vì cô thấy Chu Tân Hạc không có kinh nghiệm yêu đương, chỉ biết nuông chiều nghe theo con gái, lỡ như bị yêu tinh nào bên ngoài lừa tiền lừa sắc thì cô vẫn còn giữ được một chút.
Lúc vô tình nhìn thấy tờ giấy ly hôn, Chu Tân Hạc bỗng cảm thấy thật lạ. Anh cưới cháu gái của bạn, hơn nữa anh không hề có ý định ly hôn.
Và việc anh phải làm bây giờ là dũng cảm tiến lên, thể hiện tình cảm với Quan Ánh. Những thay đổi của Chu Tân Hạc rất rõ ràng, anh quan tâm đến mọi chuyện của Quan Ánh, lúc nào cũng dặn dò cô đủ điều, anh còn bảo vệ cô trước định kiến của mọi người: “Tôi không cần cô ấy hiểu chuyện, tôi chỉ muốn cô ấy không buồn không lo.”
Đặc biệt nhất, Chu Tân Hạc còn đích thân giới thiệu cô với truyền thông bằng một tiếng “vợ”: “Cô bé xuất hiện cuối cùng trong show trình diễn năm ngoái, đó là vợ tôi.”
Phải thừa nhận rằng có rất ít người gọi vợ mình là “cô bé”, thế mà từ này lại phát ra từ miệng của một người đàn ông lạnh nhạt, nghe cực kỳ cưng chiều.
Thật vậy, trong mắt anh, Quan Ánh là báu vật thiêng liêng không thể xâm phạm.
Bởi vì trân quý, nên lại càng không muốn vấy bẩn, anh rất hiếm khi dừng lại nghiêm túc ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Cho dù là trong mơ hay là hiện thực, cô đều thể khiến anh rung động.
Tất nhiên, Quan Ánh cũng cảm nhận được tình cảm của Chu Tân Hạc. Tám năm trước, cô hoàn toàn không dám nghĩ có một ngày cô lại có thể có được Chu Tân Hạc, thế mà giờ đây, Chu Tân Hạc đã trở thành người chồng thật sự của cô rồi. 
Cô gặp được Chu Tân Hạc lúc cô đang sợ hãi với tương lai, anh là ngọn đèn soi đường, tình cảm của cô không phải là bọt nước mà là chấp niệm, ăn sâu bén rễ, là quyết tâm vĩnh viễn không thể lay chuyển được. 
Tình yêu của cô không bị phụ lòng. 
Tình yêu của cô đã được đáp lại. 
Cuối cùng, họ cũng đã có một hôn lễ trọn vẹn, cùng nhau sánh bước tiến về phía cuộc sống thuộc về bọn họ. 
Tuy đã là vợ của người, mà ánh mắt của cô vẫn ngây thơ trong veo. 
Giống như lời tuyên thệ của anh trong hôn lễ: Em cứ thỏa thích ngây thơ, anh sẽ hết lòng nuông chiều. 
Cô bé mà anh bảo vệ sẽ trở thành chốn yêu cả đời của anh.
 

Advertisement

Bình luận