Sát Phá Lang là một câu chuyện hay. Nếu bạn thích đọc truyện quyền mưu sách lược mà lại có cả tình yêu khiến người ta ngưỡng mộ, thổn thức, thì mình đề cử “Sát phá lang” nhé. ^^
SÁT PHÁ LANG
Tác giả: Priest
Thể loại: Đam mỹ, cơ giáp không gian, giả tưởng, niên hạ dưỡng thành, HE.
Độ dài: 128 chương
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản - đang được chuyển thể thành phim.
Trong giấc mộng thuở niên thiếu mà Trường Canh từng mơ ngày ấy, hắn mơ thấy xung quanh là tuyết phủ lạnh lẽo, trời đất mịt mù, trong tiếng gió ào ào còn lẫn cả tiếng gầm gừ của đàn sói. Trường Canh một thân một mình chống chọi với bầy sói, y như trước nay hắn vẫn một thân một mình gắng sức mà sống giữa cõi đời này; nhưng lần ấy, rốt cuộc có một người xuất hiện.
Người ấy mặc áo trắng, trên người thoảng mùi thuốc, bế hắn trong lòng, giúp hắn chắn gió tránh tuyết, cứu thoát hắn khỏi lưỡi hái của tử thần.
Thiếu niên Trường Canh đã gặp nghĩa phụ Cố Quân của mình như thế.
Trường Canh không phải là một đứa trẻ có tuổi thơ hạnh phúc. Từ nhỏ đã bị người mẹ hờ đối đãi cay nghiệt, chưa khi nào được hưởng cảnh gia đình ấm êm, hoàn cảnh như vậy đã buộc hắn tự gột đi hết thảy những sự thơ ngây, hồn nhiên của một đứa trẻ từ rất sớm.
Cái vươn tay cứu mạng của Cố Quân vào ngày tuyết năm ấy, bất tri bất giác in vào lòng Trường Canh một vết son, để rồi theo thời gian, dáng hình của Cố Quân theo hắn rong ruổi qua bao nhiêu năm tháng, nhập vào cốt tuỷ là thương nhớ dạt dào, khiến hắn khao khát sống và muốn trở nên mạnh mẽ.
Từ một đứa nhỏ có tuổi thơ bất hạnh, gặp được Cố Quân ở Nhạn Hồi năm ấy, đến Nhạn Bắc vương mang dòng máu hoàng tộc, rồi thành Hoàng đế gánh trên vai cả giang sơn xã tắc, trách nhiệm của Trường Canh cứ ngày một nhiều thêm, ngày một nặng nề, thế nhưng lúc này Trường Canh đã có mục tiêu để sống và cố gắng. Hắn muốn bảo vệ Cố Quân.
Tình cảm của Trường Canh lúc nồng nhiệt, lúc lại tỉ mẩn, dè dặt, bởi mặc cảm từ nhỏ, hắn luôn nghĩ mình là đứa trẻ không ai yêu, hơn nữa lúc này Cố Quân là nghĩa phụ của hắn. Luân thường đạo lý và sự tự ti khiến Trường Canh tự giày vò bản thân rất nhiều lần.
“Từ nhỏ con đã là đứa trẻ cha không thương, mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra chưa từng có ai thương yêu con, thế là dần dần con liền nảy sinh vài suy nghĩ không nên có.”
“Con sẵn lòng làm tất cả vì người. Nếu như người thấy con phiền quá, con sẽ không làm phiền người nữa, mà giả như người muốn một nghĩa tử hiếu thuận hiểu chuyện, con cũng đảm bảo sẽ không vượt qua giới hạn này.”
Kì thực ban đầu, đối với Cố Quân mà nói, Trường Canh chỉ là đứa trẻ mình cứu về, gọi mình một tiếng “nghĩa phụ”, xưng thêm tiếng “con”, ngày sau y già yếu rồi chết, nó có thể sẽ là người lo liệu tang ma cho y mà thôi. Thứ ràng buộc Cố Quân và Trường Canh là mối quan hệ cha nuôi - con nuôi như thế, nhưng Cố Quân đối xử với Trường Canh, trước nay đều vẫn rất thật lòng, chỉ là tình cảm ban đầu của Cố Quân, lại không giống với thứ tình cảm moi tim móc phổi mà Trường Canh dành cho y.
Khi Trường Canh gặp Cố Quân, hai mắt y đã mù, tai cũng nghễnh ngãng, y sống với một cái tên khác, giấu kín thân phận thật là Đại tướng quân của Huyền Thiết doanh danh chấn thiên hạ, mồm miệng lúc nào cũng có vẻ tưng tửng, vô tâm. Nhưng sau vỏ bọc tưng tửng, vô tâm ấy là một con người đã trải qua bao trận chiến, nếm đủ cay đắng ngàn khổ, gồng mình lớn lên thật mau. Những đứa trẻ khác nhà quan lớn lên trong nhung lụa áo ấm, Cố Quân lại trưởng thành cùng thao trường binh giáp.
Rồi về sau, người nhà mất hết, Cố Quân không chỉ phải chỉ huy Huyền Thiết doanh mà còn phải gánh trên vai an nguy của vạn vạn người dân. Y trúng độc, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, nhưng không thể thoái lui bỏ mặc tất cả mà ngược lại, càng phải cố gắng hơn vạn phần, không thể để ai biết Đại soái dũng mãnh đã trúng độc, bởi trên chiến trường, thắng là sống, bại là chết.
Cuộc đời Cố Quân gắn liền với giang sơn Đại Lương, với chiến trường sinh ly tử biệt. Mình cảm giác Cố Quân rất hiếm khi thật sự được sống cho chính mình. Y gánh vác quá nhiều trách nhiệm, tình cảm và kỳ vọng, mà một người khi phải gánh vác nhiều thứ đến vậy, việc được hạnh phúc nào có giản đơn như người thường?
Cố Quân và Trường Canh, hai con người, hai cuộc đời, gặp gỡ nhau, và rồi trở thành nơi để dựa vào cho đối phương. Trường Canh vẫn luôn nghĩ Cố Quân là người đã
Bình luận