Review Truyện Nhục Dục Hắc Ám



Nhục Dục Hắc Ám kết thúc bằng một cái kết theo tác giả là tốt đẹp tuy nhiên, mình nghĩ kết truyện thiên về xu hướng mở, các bạn hãy đón chờ nhé


NHỤC DỤC HẮC ÁM


Tác giả: Nguỵ Thừa Trạch
Thể loại: Hiện đại, khẩu vị nặng, cao H, 21+, cường thủ hào đoạt, điên cuồng, độc chiếm, biến thái, nam chính bệnh tâm thần, SM, không tam quan, HE.
Độ dài: 108 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Warning:
1. Truyện thuộc khẩu vị nặng (có chứa yếu tố c ưỡng h iếp, SM, dạy dỗ, bạo lực, ngôn từ không lành mạnh, có những tình tiết gây ức chế, nam chính mắc bệnh tâm thần) phải cân nhắc thật kỹ trước khi đọc bộ truyện này.
2. Tam quan trong truyện không đại diện cho tác giả hay bất kỳ ai. Đã nhảy hố xin quên hai chữ tam quan. Đừng công kích khi truyện không phải thể loại có thể dành cho tất cả mọi người.
3. Rv chỉ mang tính chất tham khảo, không nhằm bất cứ mục đích nào hướng đến người đọc.
____
Chuyện xưa kể về một cậu bé sống trong một gia đình có mẹ mắc chứng ghen tuông cuồng kiểm soát làm ba cậu bé mệt mỏi rồi dần có quan hệ ngoài luồng với một người phụ nữ ấm áp. Mẹ cậu bé biết chuyện lại càng phát điên, đến mức dùng tính mạng của mình và con trai ra đe dọa để chồng quay về. Người đàn ông vì thương con cũng thay đổi, gắng gượng duy trì cuộc sống ngột ngạt ấy. 
Và trong ngôi nhà đó, người chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn chính là cậu bé sáu tuổi Hà Trạch Thành.
Mỗi lần ba không về nhà, mẹ lại đánh, lại mắng. Đánh là phải đau, phải khóc. Khóc thì ba mới về. Đau thì ba mới xót. Rồi ba dỗ dành, rồi mẹ lại đánh. Cuộc sống cứ như thế qua nhiều năm đằng đẵng, không thấy điểm dừng...
Cho đến một ngày, sự ích kỷ, khao khát được giải thoát của người chồng lớn đến đỉnh điểm. Ông quyết tâm dứt áo ra đi, mà không biết rằng, chờ đợi ông không phải là tự do, mà là cái chết.
Người vợ vẫn luôn đem tính mạng của mình và con ra đe doạ lần này lại dứt tình giết chết người chồng phụ bạc. 
Vệt máu loang lổ trên tường. Người cha mà cậu yêu thương, người duy nhất mang lại hy vọng cho cậu trong cái nhà đầy ắp bi kịch này ngã xuống… không còn tiếng động, không còn thở… 
Như chính con thỏ con lúc nhỏ cậu nuôi, bị mẹ cậu nhẫn tâm vứt xuống từ trên cao… bê bết máu… giãy giụa hồi lâu rồi không còn sự sống… không còn hơi ấm...
Người phụ nữ ấy lần lượt giết đi tất cả những thứ mà cậu yêu quý nhất. Chỉ có bà ta là vẫn cứ sống…
Giây phút ba ngã xuống, cậu biết rằng từ đây về sau, tất cả những gì thuộc về cậu thì cậu phải có cho bằng được. Chống lại cậu, chỉ có con đường chết. Vì chỉ có khi chết, người ta mới thôi phản kháng, thôi rời đi. 
Nhưng thứ mà cậu muốn không phải là người cha nằm bất động không cười không nói; không phải là con thỏ lạnh như băng, cũng chẳng thể giương đôi mắt đo đỏ ẩm ướt mà nhìn cậu nũng nịu. Cậu muốn một sinh mệnh không rời bỏ cậu, phục tùng cậu và để cậu yêu thương. 
Cho đến một ngày nọ, cậu lại lần nữa tìm thấy “con thỏ” của mình: Lâm Ấm, cô bạn cùng lớp, sáng trong và ấm áp với nụ cười tỏa nắng. Chỉ một lần nhìn thấy từ xa, cậu đã biết, cô là người cậu đang tìm kiếm. Ánh mắt, nụ cười, thể xác và trái tim cô, vĩnh viễn đều phải thuộc về cậu.
Và câu chuyện của hiện tại mở ra, khi dư âm của quá khứ chưa bao giờ khép lại…
Lâm Ấm lọt vào tầm mắt của Hà Trạch Thành, trở thành con mồi của cậu, bị cậu lừa bắt cóc, cưỡng hiếp, tra tấn, nhục mạ. Cậu thích nhất là xích cô lại, dẫn đi khắp nhà như một con chó. Ăn cũng trong bát dành cho chó. Làm tình cũng như một con chó. Đến lúc nổi giận lại bắt cô vừa bò vừa liếm từ trên lầu xuống dưới đất hết những thứ từ trong người cô chảy ra, lại có thể đánh gãy chân cô vì bỏ trốn. Những ngày bị giam cầm, thứ cô được ăn nhiều nhất là tinh hoa của cậu. Tinh dịch trộn yến mạch, tinh dịch kẹp sandwich. Nói tóm lại là dù bình mới nhưng rượu vẫn chỉ như vậy, một giọt cũng không được sót. 
Niềm vui, nỗi buồn của cậu đều được thể hiện qua những trận làm tình mà dù miệng cô bị ép phải nói thích, trong cơn cao trào cũng không muốn dừng, nhưng liệu ai sẽ thích cho được?
Mình đã từng tự hỏi vì sao lại phải lặp đi lặp lại những màn tra tấn tương tự nhau và đáng sợ không thua kém nhau mỗi ngày? 
Vì đó là cách để bức điên một con người. 
Mỗi ngày của Lâm Ấm bắt đầu trong sợ hãi và kết thúc trong bi kịch. Có những khoảnh khắc bản năng tính dục trỗi dậy làm cô nổi lên ham muốn, thỏa mãn với chính người đang cưỡng ép, nhục mạ mình. Để rồi, trong cơn đau đớn, lại đòi chết; rồi lần nữa thỏa hiệp, lần nữa luyến tiếc sinh mạng. 
Ngủ một giấc thức dậy, ngày mới lại đến...
***
“Nhục dục hắc ám” là một câu chuyện đầy mâu thuẫn. Mâu thuẫn trước hết đến từ nội tâm của các nhân vật. 
Truyện kể về Lâm Ấm, con nhà trí thức, bố mẹ là bác sĩ chiến trường, quanh năm suốt tháng ở xa, để một mình cô lại. Vì thế, cô vốn cô độc. Sau đó, cô bị Hà Trạch Thành bắt giữ mà không một ai hay biết. Cô gái nhỏ tuổi đôi mươi lại một mình chống đỡ bi kịch thảm thương của cuộc đời. 
Thời điểm cô trốn thoát khỏi Hà Trạch Thành, người qua đường tưởng chừng giúp cô thì lại tự tay đưa cô trở về với Hà Trạch Thành. Người thực sự thương xót, giúp đỡ và cứu thoát cô lại vẫn chỉ là một Hà Trạch Thành phiên bản không tra tấn thể xác, khi muốn cùng cô đi đến một nơi xa, muốn một cuộc sống và một mối quan hệ nằm ngoài khả năng chấp nhận của Lâm Ấm.
Có thể nói, xã hội mà Lâm Ấm tồn tại đã triệt mọi đường lùi của cô. Một thân đơn độc, chưa từng được nếm trải cái gọi là tình yêu, lại phải trải qua những giày vò lặp đi lặp lại nhồi nhét vào đầu như thế, cô dường như chỉ sống theo bản năng. Cô không biết đến thứ gọi là tình cảm. Bản năng và thói quen làm cô không thể triệt để rời khỏi người đàn ông đã hại cô, lại cũng là người mang cô khám phá những giới hạn và dục vọng của bản thân. 
***
Truyện lại có một Hà Trạch Thành mâu thuẫn vì điên loạn. Cậu thương con thỏ, muốn nó ngoan ngoãn ở bên. Nhưng khi nó trở thành tiêu bản, im lìm không sự sống thì cậu lại sợ hãi. Cậu yêu Lâm Ấm đến ám ảnh. Cũng chính cậu lại hết lần này đến lần khác tra tấn hành hạ cô để thỏa mãn bản thân. Lại có những khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, cậu hoảng loạn ôm cô lao vào bệnh viện, vì cô học nấu những món cô thích, thậm chí lái xe cả thành phố chỉ để mua hoa quế làm bánh cho cô, mặc kệ cô gạt tay hất đổ cũng không một lời phàn nàn. Nhưng ai có thể thông cảm cho cậu?
Xuyên suốt câu chuyện là những màn quan hệ ghê rợn, nhục hình mà chỉ đọc thôi đã đủ sợ hãi và đau đớn. Từng trang truyện đi qua càng làm cho mình cảm nhận rõ hơn về cái gọi là bi kịch của cuộc đời, nơi mà những con người trong đó xoắn chặt vào nhau tưởng chừng không lối thoát. 
Rồi buông xuôi. Rồi bỏ mặc.
Thực ra, cái gọi là không lối thoát ấy vốn có thể ngăn chặn ngay từ đầu hoặc ít nhất là ngăn không cho nó tiếp diễn. Nhưng chính bởi sự bất lực, sự thiếu hiểu biết và sự tàn nhẫn của xã hội mà một số bi kịch lại đi đến vô cùng.
Lần đầu tiên Lâm Ấm trốn được ra bên ngoài, cô đi đến đồn cảnh sát. Lẽ ra mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng giờ phút quan trọng nhất, cô lại bỏ đi vì sợ danh tính của mình bị công khai. Rồi đây ai cũng biết cô đã từng trải qua những gì. Giá như cô biết thông tin của cô sẽ được giữ bí mật; giá mà viên cảnh sát ấy nhiệt tình hơn, cứng rắn hơn giữ cô lại, có thể bi kịch đã kết thúc.
Lâm Ấm gặp được Tào Ninh Phong, bạn đại học trên đường, cô nhờ anh ta giúp đỡ một chỗ trú chân. Anh ta đồng ý nhưng lại gọi điện thoại nhờ bạn mình đến giúp đỡ. Và người được gọi, là Hà Trạch Thành. Nếu lúc đó, cậu ta hỏi ý kiến cô, có lẽ mọi việc đã khác. Nếu lúc nhìn thấy Hà Trạch Thành nắm tóc trừng phạt Lâm Ấm giữa đường, cậu không bàng quan đứng nhìn mà gọi cảnh sát thì có thể Lâm Âm càng không bị bức đến điên loạn. Thậm chí ngay cả khi Hà Trạch Thành đã lôi Lâm Ấm về rồi, mình cũng từng hy vọng Tào Ninh Phong sẽ báo cảnh sát. Nhưng cậu ta đã không làm thế.
Lần thứ hai cô tiếp xúc được với một người khác Hà Trạch Thành là một vị bác sĩ. Bà ta nhận ra bi kịch mà cô gái nhỏ đã phải chịu đựng. Bà làm đúng chức trách của mình, dọa báo cảnh sát. Nhưng rồi chỉ vì một câu đe dọa của cậu mà lương y như từ mẫu cũng nhắm mắt làm lơ. 
Rốt cuộc, thầy thuốc như mẹ. Mà mẹ cậu thì lại là hạng tận cùng của sự ghê tởm. 
Nếu như Hà Trạch Thành chỉ có một mẹ thì trong câu chuyện này lại xuất hiện đến hai vị lương y. Người còn lại còn là bác sĩ riêng của hai mẹ con Hà Trạch Thành. Là người vì kiếm cơm mà che giấu đi tất cả tội ác...
Nếu mẹ con họ gặp được một bác sĩ không bị đồng tiền che mờ mắt; nếu như mẹ con họ sớm được đưa đến bệnh viện tâm thần, khi cậu gặp Lâm Ấm, có thể họ sẽ thực sự có một khởi đầu tốt đẹp.
Nhưng không. Cuộc đời không có “nếu như”. Xã hội mà họ đang sống vẫn cứ tiếp diễn với những con người trong cuộc lại tồn tại như người qua đường. Mà một khi cái gốc của vấn đề không được chữa khỏi, phần thối nát sẽ lại càng ăn dần, ăn mục ruỗng đi những chỗ vốn còn lành lặn.
***
Lâm Ấm ngồi trên chiếc xích đu trong căn biệt thự. Nắng ấm chiếu trên làn tóc xõa dài sau lưng. Cô giờ đây, không cha không mẹ, không bạn không bè. Người bên cạnh chỉ có chồng cô, Hà Trạch Thành, người năm lần bảy lượt trốn viện tâm thần chỉ để trở về bên cô; và con cô, Hà Lâm - đứa bé trai sáu tuổi, kháu khỉnh cực giống ba nó ngày xưa. 
Họ ở đó, lấp đầy trái tim cô, không hẳn bằng tình yêu, mà bằng bông gạc. Những mẫu bông nhét đầy chặn đi dòng máu cứ âm ỉ rỉ ra, che khuất đi những vết thương không biết sẽ lành hay không. 
Một ngày mới lại đến. Một vòng tuần hoàn lại bắt đầu. Một sinh mệnh mới được sinh ra, tiếp nối sứ mệnh mà ba cậu giao phó: trở thành vật giữ chân mẹ, người mà ba cậu yêu hơn mọi sinh mệnh, kể cả bản thân ông ta.
****
“Nhục dục hắc ám” kết thúc bằng một cái kết theo tác giả là tốt đẹp. Tuy nhiên, mình nghĩ kết truyện thiên về xu hướng mở. 
Điều an ủi mình khi đọc truyện này là ít nhất tác giả không đi “tô hồng quá khứ, tẩy trắng tội phạm.” Với những gì Hà Trạch Thành làm ra, thứ mà cậu ta nhận được là một thể xác biết cử động, biết đáp ứng nhưng lại như một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ phát tác.
Đối với mình, chỉ có hai nơi xứng đáng dành cho Hà Trạch Thành: một là nhà tù hai là nhà thương. Mà thật sự, việc cậu ta vào ra bệnh viện tâm thần đã gần như ăn cơm bữa. Rốt cuộc thì tội ác không thể tha thứ, chỉ là không thể đổ tội cho một người điên. Vì thế, thay vì mắng chửi nam chính, có lẽ việc cần làm là cầu mong sẽ có ai đó cứng rắn lôi được cậu ta đi chữa bệnh trước khi mọi việc lại lần nữa quá muộn.
Có người từng nói, đọc Nguỵ Thừa Trạch thì không phải đọc nội dung mà là đọc xem làm thế nào tác giả đưa được cái kết về HE. Vậy nếu bạn cũng cùng suy nghĩ và một trái tim mạnh mẽ, có thể đọc thử và nghĩ hộ mình xem liệu có cái kết nào hợp lý hơn dành cho họ không nhé.

Advertisement

Bình luận