Review Truyện Nhất Sinh Nhất Thế



Nhất Sinh Nhất Thế với lối viết êm đềm cùng lời văn hoa mỹ, Mặc Bảo Phi Bảo như khiến tác phẩm của mình trở nên “mềm như lụa, mịn như nhung”.


NHẤT SINH NHẤT THẾ


*Trích từ phần kiếp sau ở hiện đại trong bộ “Cốt cách mỹ nhân”. Rv xin phép được lấy theo tên phim của phần này ạ.
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại: Hiện đại, duyên trời tác hợp, hồi ức kiếp trước, luân hồi xoay chuyển nối tiếp nhân duyên, “cốt cách mỹ nhân” diễn viên lồng tiếng Thời Nghi - nhà khoa học Châu Sinh Thần có gia thế phức tạp, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, nhẹ nhàng, cảm động, HE
Độ dài: 17 chương + 5 NT
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và được chuyển thể thành phim với 2 phần.
Phần tiền kiếp: Châu sinh như cố
Phần hiện tại: Nhất sinh nhất thế
“Cốt cách mỹ nhân, có những người có vẻ đẹp nội tâm nhưng lại không có nhan sắc bên ngoài, một số thì chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Đa số con người trên thế gian này tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bề ngoài, không thể nhìn thấu phẩm chất, nhân cách bên trong.”
Mỹ nhân mà có cốt cách, trên thế gian đâu được mấy người?
Trải qua một kiếp luân hồi, Thời Nghi vẫn thấy trên đời này chỉ có một người duy nhất xứng đáng với bốn chữ ấy.
Đó chính là Châu Sinh Thần – người sư phụ cô yêu tha thiết, cũng là chấp niệm, là bóng hình mà cô mãi luôn kiếm tìm.
“Kiếp này lại được gặp anh, dáng hình đổi khác thì đã sao, không nhớ cô cũng có sao, chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải đánh đổi tất cả cô cũng không buông tay…”

Kiếp trước nàng là con gái duy nhất của dòng họ Thanh Hà Thôi Thị, từ lúc chưa ra đời đã được định sẵn sẽ trở thành Thái tử phi. Chẳng may khi sinh ra nàng lại không hề biết nói, nhờ thế mới có cơ hội bái Tiểu Nam Thần Vương - Châu Sinh Thần làm thầy.
Cho dù qua bao nhiêu năm, nàng vẫn nhớ như in ngày hôm ấy. Người mặc áo dài màu xanh ngọc, khuôn mặt phảng phất nét cười sáng như ánh dương soi. Còn trẻ nhưng đã thành danh, chiến công hiển hách, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn quân khiến Thái hậu kiêng dè. 
Dưới sự dạy dỗ của người, nàng từ một cô nương không biết gì trở nên giỏi cầm kỳ thi họa, có nụ cười ấm áp được bao sư huynh sư tỷ mến yêu. 
Nhưng nàng cũng mang trong mình những bí mật không thể bày tỏ.
Đó là, nàng thường hay lén vẽ sư phụ nhân lúc người đang xử lý công vụ. Đó là, nàng đã từng viết thư xin mẫu thân từ hôn khi hiểu được “mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn” chính là cảm xúc của nàng mỗi khi thấy người. 
Mà cuộc đời nào được như ý mình muốn. Để bảo toàn mạng sống cho cả gia tộc, nàng chỉ còn cách âm thầm đốt thư dưới ánh nến, chôn vùi tình cảm của mình mãi mãi trong tim.
Năm mười bảy tuổi, nàng phụng mệnh mẫu thân rời khỏi phủ Nam Tiểu Thần Vương, trở về tổ trạch của Thanh Hà Thôi Thị để học tập nghi lễ đại hôn. Ngày Thập Nhất rời khỏi Vương phủ, cũng là ngày sư phụ nàng cầm quân ra trận. 
Nàng cứ ngỡ người sẽ bách chiến bách thắng, những kẻ xâm phạm rồi cũng sẽ bị đánh cho tơi bời. Cho đến khi có cấp báo từ biên cương, Thái tử điện hạ đích thân xuất chinh tiếp viện, nàng mới biết được một sự thật đau lòng.
Tiểu Nam Thần Vương làm phản, cưỡng ép Thái tử mưu toan đăng cơ hoàng đế, chịu tội róc xương.
Mà trước khi rời khỏi thế gian, người có để lại cho nàng một mảnh giấy có dòng chữ viết vội:
“Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.”
Nàng biết người chịu án oan, nhưng lại chẳng làm được gì. Đời này của nàng có miệng nhưng lại không thể nói, dù biết rõ mọi thứ nhưng lại chẳng thể đứng ra tranh đấu vì người.
Là ai đã phụ ai đây?
Một đời này muốn sánh bước cùng ai, từ lâu nàng đã có được đáp án.
“Ngày thứ tư sau khi Tiểu Nam Thần Vương chết, Thái tử phi tự vẫn.”

Qua bao năm tháng luân hồi, kiếp này giờ đã trôi qua được hai mươi sáu năm.
Thời Nghi bây giờ không còn là Thập Nhất khi xưa. Cô có một giọng nói dễ nghe, một dung mạo được ví như tuyệt phẩm của tạo hóa. Cô xinh đẹp nhưng lại rất truyền thống, mang trong mình cốt cách hiếm có khó tìm trên thế gian.
Nhưng cô lại chẳng mảy may hứng thú với bất kỳ điều gì. Cuộc sống xung quanh đơn điệu tẻ nhạt, công việc chẳng qua chỉ là một thứ để làm, thậm chí có những cơ hội mới cô cũng chẳng hề để tâm.
Cho đến khi cô gặp được người ấy…
“Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một Châu Sinh Thần.”(*)
Dù dung mạo anh có thay đổi, dù anh chẳng nhớ ra cô là ai. Dù cho anh quyết định ngỏ lời đính hôn với cô, cũng chỉ vì cô quen thuộc với anh hơn những người khác. Cô vẫn một lòng một dạ theo anh, tin tưởng anh một cách vô điều kiện.
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu với sự lựa chọn của cô. So với một Thời Nghi đẹp đẽ, là một Châu Sinh Thần với dung mạo bình thường cùng gia thế vô cùng phức tạp. Cô có nhiều sự lựa chọn tốt và an toàn hơn thế, tại sao cứ phải đâm đầu vào một người như anh?
Thế nhưng mọi người không biết, Thời Nghi vốn dĩ là cô nương Thập Nhất năm xưa được Châu Sinh Thần dạy dỗ nên người, khi xuống Hoàng Tuyền đã không uống canh Mạnh Bà để có thể giữ được trọn vẹn ký ức của tiền kiếp.
Đầu thai sống lại đời này, cũng chỉ vì một người mang tên Châu Sinh Thần mà thôi.
Châu Sinh Thần cũng đã từng thắc mắc rất nhiều lần, tại sao lúc ở sân bay cô lại muốn làm quen với anh, dù chẳng biết gì về anh nhưng lại muốn giao cả con người mình cho anh?
Dù đã điều tra về cô rất kỹ, nhưng cô luôn làm anh phải ngạc nhiên. Cô khiến anh từ không có tình cảm, dần dần giao cho cô cả trái tim mình. Rồi cũng có một ngày anh sợ mất đi cô, sợ mình không bảo vệ được cô trước những sóng gió trong gia tộc.
Mục đích, lợi ích, nhân tính – dù những thứ này đi ngược lại hoàn toàn với con người anh, anh tin bản thân mình có thể ứng phó được. Chỉ có một mình Thời Nghi, anh nhìn không thấu, cũng không lý giải được.
Không có cách nào lạnh lùng, không có cách nào bàng quang.
Anh không sợ cái chết, nhưng anh lại sợ cô chết. Nỗi sợ hãi mơ hồ đó tàn nhẫn ăn mòn từng chút một tinh thần, máu thịt của anh.
Nơi mà anh gọi là “nhà”, thực ra lại là chốn đáng sợ nhất thế gian. Từ lúc Thời Nghi bước chân vào nơi này, anh đã biết sẽ có ngày cô bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm ấy.
Nếu như Thời Nghi biết được sự thật, liệu rằng cô vẫn lựa chọn ở bên anh?
Nhưng Châu Sinh Thần ơi, sinh tử luân hồi, đến cái chết em cũng từng trải qua rồi, sao em lại phải sợ những thứ đó?
Điều duy nhất khiến em sợ hãi chính là, một sáng thức dậy bỗng nhiên anh biến mất khỏi thế giới của em.
Sóng gió rồi cũng sẽ trôi qua, mưa lớn rồi cũng sẽ tạnh. Rồi sẽ có một ngày, cô được mãi mãi ở bên anh.

“Cốt cách mỹ nhân” – chính là nói về Châu Sinh Thần ở kiếp trước, cũng là Thời Nghi ở kiếp này. 
Kiếp trước, chàng mang cốt cách mỹ nhân, không phụ thiên hạ chỉ phụ nàng. Kiếp này, Thời Nghi có tất cả dung mạo cùng tài hoa hệt như sư phụ, nhưng đổi lại bản thân cô lại mang ký ức của hai kiếp cùng chấp niệm về người đến suốt đời. Nhưng may mắn hai người đã tìm thấy nhau, trải qua bao nhiêu chông gai cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng.
Với lối viết êm đềm cùng lời văn hoa mỹ, Mặc Bảo Phi Bảo như khiến tác phẩm của mình trở nên “mềm như lụa, mịn như nhung”. Văn phong thấm đẫm lòng người, cho dù có sóng gió nhưng lại không khiến người đọc trở nên nặng nề tâm sự. 
Ngoài câu chuyện tình cảm, truyện còn miêu tả về những tranh đoạt, đấu đá ngầm trong dòng họ Châu Sinh. Đến cuối cùng ai tốt ai xấu, ai đúng ai sai, xin các bạn hãy đọc truyện và tự mình cảm nhận nhé ^^
Nhưng cho dù mọi chuyện có như thế nào, người mà Châu Sinh Thần muốn nắm tay đi đến trọn đời vẫn mãi mãi là Thời Nghi.
“Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn.
 Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu.”

Bình luận