Review Truyện Mưa Ở Phía Tây



Mưa Ở Phía Tây là một bộ truyện nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy thực tế, tình yêu không phải là tất cả trong hôn nhân, nhưng hôn nhân cần có tình yêu và niềm tin vào tình yêu ấy!


Mưa Ở Phía Tây


Tác giả: Tháng năm Ngải Thảo
Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau,ngọt, sủng, HE
Số chương: 90 chương + 1 phiên ngoại
Có đôi khi tình yêu đơn giản chỉ là bản tình ca dịu dàng, vô tận không hồi kết. Đâu cần phải trải qua những sóng gió, bấp bênh để tìm cái lý tưởng hoàn hảo tuyệt đối, để cả hai nhân vật thực sự thăng hoa trên câu chuyện tình yêu của mình. Đọc “Mưa ở phía tây” giống như nhâm nhi một chén trà ngâm sương sớm, hay giống như uống tách cà phê vào một buổi chiều mưa. So với những tình tiết giật gân của nhưng câu chuyện dài ngược tâm ngược thân lên lên xuống xuống, câu chuyện hát cho ta nghe về bản tình ca chân thành trong hôn nhân hiện đại. 
Cuộc hôn nhân của Quý Hân Nhiên và Đỗ Trường Luân mở đầu chẳng mấy làm vui vẻ. Họ coi đó là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Trái đất này vẫn quay, mình vẫn sống, sao phải đặt niềm tin không chắc chắn vào một thứ sớm  mai có thể chia xa? 
Quý Hân Nhiên là nhân vật đặc biệt, tác giả xây dựng tính cách của cô hoàn toàn phù hợp với bối cảnh trong truyện. Một cô gái mạnh mẽ, dứt khoát, rõ ràng đối với mọi mối quan hệ. Xuất thân là một thiên kim tiểu thư, nhưng cô không hề mềm yếu, cô có chính kiến của riêng mình, có đam mê riêng và cũng sẵn sàng theo đuổi tình yêu để có được hạnh phúc. Nhưng cuộc đời không giống như mơ, và cô không phải là cô công chúa muốn có được điều gì thì không ai có thể ngăn cản, cuộc sống của cô đều là do cha cô điều khiển, từ cuộc sống, công việc cho đến tình yêu. Chính người cha ruột của cô đã xé tan hạnh phúc của đôi uyên ương, ông phản đối cô đến với Mễ Kiều Dương - người con trai cô yêu tha thiết. Không những con đường hạnh phúc đến với người mình yêu bị hủy bỏ mà ngay cả tình cảm giữa hai cha con cũng xuất hiện đoạn nứt nẻ. Từ một cô gái vô lo vô nghĩ, Quý Hân Nhiên trở thành một con người khác, trở thành một con người lãnh đạm với tình yêu. Vã cũng chính vì biến cố đó mà cô dám phản nghịch, thoát khỏi cái kén bấy lâu nay của chính mình. Điều ấy được thể hiện rõ qua việc cô chống đối kết luận của cha - cưới Đỗ Trường Luân.
Nhưng “cao nhân ắt có cao nhân trị”, cô vẫn khuất phục trước mẹ mà chấp nhận cuộc hôn nhân với Đỗ Trường Luân. Anh ta cũng không phải là người quá hào hứng với hôn nhân, chẳng qua đã đến tuổi yên bề gia thế, anh ta cũng cần có gia đình, tiện hay cô cũng là một lựa chọn phù hợp. Cuộc hôn nhân có lẽ chỉ đơn giản là vì đúng thời điểm nó, có có ích. 
Hai người về một nhà, nhưng mọi thói quen, mọi sở thích, mọi tích cách đều bị đảo lộn, mâu thuẫn nối liền mâu thuẫn, dù sao hôn nhân mở đầu không phải là hạnh phúc thì kết cục cũng chỉ là một màu tối mà thôi, kéo dài được bao lâu cũng không quan trọng. Anh trầm tĩnh, ít nói, cô lại thẳng tính, bộc trực. Anh quy củ, ngăn nắp, gọn gàng, việc nào ra việc đó thì cô lại tùy hứng, thích làm gì thì làm việc đó, không chịu sự gò bó, có lẽ do chịu kìm hãm quá lâu nên cô muốn tung cánh làm những điều mình thích. Cô “bày ra bãi chiến trường”, anh đi thu dọn hậu quả. Mỗi người làm một việc, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, chúng ta không ai đụng đến nhau, trước hay sau kết hôn vẫn mãi là như thế. 
Thực ra trong lòng mỗi người đều đã lưu giữ bóng hình của một người phụ nữ khác, giống như trong lòng cô tồn tại một Mễ Kiều Dương, còn trong lòng anh còn một Quản Dĩnh...Nhưng cô cũng thông suốt rằng mối tình của mình và Mễ Kiều Dương cũng không thể nào cứu vãn được nữa, ván đã đóng thuyền rồi thì thôi, chuyện cũ không thể nào cứu vãn được thêm nữa. 
Nhưng ông trời trêu người, Mễ Kiều Dương

lại quay về, tình yêu của họ đứng trên bờ vực tan vỡ. Hơn nữa lúc này cô cũng phát hiện mình bắt đầu quan tâm đến Đỗ Trường Luân nhiều hơn. Cha cô cũng dính líu đến một vụ rắc rối, bấp bênh trên bờ vực phá sản, và một bí mật động trời ông giấu bấy lâu: ông ta có một người con riêng, cô không phải là ái nữ mà ông ta dành tình yêu thương sâu sắc. Dù sao ông ta cũng đã bỏ mẹ cô để đi kiếm một người con trai riêng. 
Sóng gió ập đến với đôi uyên ương, và hàng loạt những hiểu lầm thay nhau nối tiếp. Cô biết Đỗ Trường Luân không hề yêu mình, hôn nhân của họ chẳng qua chỉ là miễn cưỡng. Hai người xảy ra hàng loạt xích mích, đã cách xa giờ đây lại ngày càng xa cách. Mà Đỗ Trường Luân cũng là kẻ “chấp mê bất ngộ” một mực phủ nhận tình cảm của chính mình. Anh muốn can thiệp vào câu chuyện của cô, nhưng có quyền gì ngoài cái danh xưng chồng về mặt danh nghĩa? Anh muốn giúp cô, muốn làm bờ vai vững chắc, anh sẵn sàng có thể trở thành điểm tựa cho cô, nhưng thật tiếc, cô quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến đau lòng, và cô cũng không cần anh chìa bàn tay thương xót. Cho đến một ngày anh đổ bệnh, nhưng cô không đến, người con gái ấy không xuất hiện mà chỉ để lại một đề nghị ly hôn, anh biết rằng, anh không thể nào đánh mất người con gái ấy. 
Chính sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân lại trở thành bước ngoặt lớn để họ hiểu nhau và biết được cảm xúc bấy lâu nay lẫn lộn trong lòng mình. Dấu chấm này không phải là dấu chấm hết cho câu chuyện tình cảm mà chỉ đơn giản là dấu tạm dừng đoạn truyện này để bước sang đoạn truyện khác. Liệu sau khi li dị Đỗ Trường Luân phải làm gì để cứu vãn tình yêu này? Liệu sẽ héo úa hay sẽ mãi xanh tươi? 
“Một bộ truyện nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy thực tế, tình yêu không phải là tất cả trong hôn nhân, nhưng hôn nhân cần có tình yêu và niềm tin vào tình yêu ấy!”

Bình luận