Review Truyện Miêu Chủ Tử



Miêu Chủ Tử đôi khi không cần cứ phải sóng gió trập trùng, hận thù chồng chéo mới có sức hút với người đọc, ngược lại một mối tình êm ái chân thành và đáng yêu sẽ càng giữ chân người đọc hơn.


MIÊU CHỦ TỬ
 


Tác giả: Phi Đao
Thể loại: Hiện đại, xuyên không, thế giới động vật, motif độc đáo, mèo tổng tài bá đạo x cô gái loài người nhỏ nhỏ xinh xinh, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, hài hước và đáng yêu, thâm tình, nam chính sau có thể hóa thành người, đề cử, HE
Độ dài: 74 chương + 11 NT
Tình trạng: Hoàn edit.
Nhân vật đầu tiên chúng ta có là Neville.
Neville là Tam vương tử của hoàng tộc, là tổng tài bá đạo, là một nhà kinh doanh tài năng. 
Neville là một bá tước chính trực ghét sầu riêng, chỉ số bạo lực cao vút, cách giải quyết mọi việc thường ngày chính là không nói được liền đánh.
Và, cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, Neville là mèo.
Neville có một bé sủng vật, trông thì giống khỉ nhưng lại không có lông, vuốt và răng bị thoái hóa, năng lực chiến đấu yếu ớt. Chỉ là bé sủng vật của Neville rất thông minh, biết nướng thịt rán cá còn biết chải lông cắt lông, quan trọng nhất là bé sủng vật thật sự đáng yêu vô bờ bến, đáng yêu đến mức Neville không thể ngừng yêu chiều bé sủng vật được!
Tiếp theo, giới thiệu tới mọi người là một cô gái tên Lục Thu.
Lục Thu là một cô gái loài người bình thường, một ngày nọ, khi rơi vào cảnh thất tình mà rất nhiều người cũng từng trải qua, Lục Thu quyết định đi leo núi. Một phút sơ sẩy trượt chân ngã lộn cổ, mở mắt ra lần nữa đã xuyên tới một thế giới kì quái, Lục Thu bày tỏ mình cực kỳ cạn lời. 
Trải qua muôn vàn biến cố, Lục Thu được một con mèo quý tộc mua về làm sủng vật. Vâng, Lục Thu chính là con khỉ không lông bên trên đó.

Bạn có biết cảm giác khi bản thân là loài sinh vật độc nhất vô nhị trên thế giới này sẽ như thế nào không? 
Không có người thân, không có bạn bè, không hiểu ngôn ngữ, không thể tự phòng vệ, mỗi một ngọn cây cũng có thể dễ dàng đè chết bạn, thực ra cái cảm giác ấy không có gì vui vẻ cho lắm, ngược lại, nó có một chút cô đơn, một chút lạc lõng, và phần nhiều là sự hoang mang.
Chỉ trượt chân một lần, Lục Thu đã không bao giờ có thể gặp lại gia đình, bạn bè của mình nữa. Cô tỉnh dậy ở một thế giới xa lạ, nơi tất cả mọi thứ đều đi ngược lại với nhận thức của cô, đảo lộn những hiểu biết trước giờ của cô.
Đó là nơi không tồn tại con người, sinh vật sống trong thế giới đó là muôn vàn loài động vật, chúng cũng có hoàng gia và dân thường, có giao thương buôn bán, có ngôn ngữ và chữ viết, có Internet, thậm chí là thịnh hành nghề livestream.
Lục Thu giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, một nàng Alice không được may mắn cho lắm, vừa xuyên qua đã bị đuổi giết, những sinh vật khổng lồ đó, không phải muốn ăn thịt cô thì là muốn đem cô đi bán.
Nhưng quả thật ông trời nhiều khi đáng ghét thì cũng có nhiều lúc đáng yêu. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Thu đã gặp được Neville, một chàng mèo lớn quý tộc.
Cứ như thế, cuộc sống của cô gái nhỏ cùng mèo lông xám đã bắt đầu.
Vốn dĩ trời sinh Neville không phải một con mèo tỉ mỉ, Neville rất thiếu tinh tế, lại còn được cái tính bạo lực, đánh nhau thì giỏi chứ chăm sóc sủng vật thì mười con chết mất mười một. Bởi thế chẳng phải tự dưng Neville bị bạn thân oan gia Langdon gọi là "hố đen sủng vật" đâu.
Nghe vậy thôi đã đủ biết những ngày tháng ban đầu của Lục Thu cũng chẳng dễ dàng gì rồi.
Đối diện với chàng mèo lớn đang cưu mang mình, Lục Thu rất bất lực. Tuy rằng cô từng bị mèo ta ném xuống sông, giật trụi mất một nhúm tóc, bôi lộn thuốc mọc lông lên tay, cũng từng bị "đè đầu trấn áp" và bao phen hồn bay theo gió nhưng Lục Thu lại không giận nổi, ai mà giận được một con mèo đáng yêu như thế chứ.
Tuy Neville là một quý tộc nhưng lại chỉ là một quý tộc lạc loài ở chốn hoàng gia. Bởi xuất thân của người mẹ không phải động vật khai trí, Neville từ nhỏ đã phải chịu cảnh bị cô lập, ức hiếp. Tất cả thành tựu và năng lực của Neville hôm nay đều do sự cay đắng của cuộc đời rèn giũa mà thành. 
Suy cho cùng, Neville cũng chỉ là một chàng mèo cô đơn vậy thôi. Lục Thu xuất hiện trong thế giới của Neville giống như một mặt trời màu hồng nho nhỏ, mỗi hành động của cô đều khiến Neville cảm thấy cuộc sống này trở nên đáng yêu hơn một chút.
Bọn họ một là mèo một là người, dù chưa thể trò chuyện với nhau nhưng bằng một cách nào đó, họ đã chia sẻ tất cả những niềm vui nỗi buồn cùng nhau. Trên đời này, tìm được một người bạn đồng hành như vậy thì còn gì đáng quý hơn nữa.
Rồi chẳng biết từ bao giờ, Neville đã trở thành điểm tựa tinh thần của Lục Thu. Trong thế giới nơi chỉ có cô đơn độc một mình ấy, Neville là người mà cô tin tưởng nhất, ở bên cạnh Neville, Lục Thu bất giác đã quên đi sự hoang mang bất lực của mình, giống như một phép thần kì, chàng mèo ấy luôn khiến cô thật an tâm và vui vẻ.

Câu chuyện của Neville và Lục Thu vốn khởi đầu trên hai đường thẳng song song. Vậy nhưng, vào một ngày nọ, khi có một đường thẳng bất chợt bắt chéo ngang qua thế giới của hai người, đã khiến cuộc đời họ chệch sang một hướng mới.
Neville biết đến Lục Thu là vô tình, Lục Thu rơi xuống thế giới của Neville cũng chẳng phải cố ý.
Khi những sự vô tình giao nhau tạo thành một nút thắt, nút thắt gọi đó là duyên.
Có duyên mới vẽ được tình, có duyên tương ngộ mới có ngày nên duyên.
Không cần cứ phải trải qua muôn vàn sóng gió, không cần cứ phải vừa gặp đã ngỡ tri âm, dù cho không hiểu ngôn ngữ, dù cho không thể trò chuyện, dù có những lúc không biết đối phương muốn làm gì hay nhiều lần ngỡ ngàng trước cảm xúc của đối phương, kể cả thế, tình yêu vẫn có thể đâm chồi.
Neville và Lục Thu là vậy đấy, một mối tình xinh xinh giữa cô gái nhỏ và chàng mèo lớn. Mối tình của sự tin tưởng, chiều chuộng và mang những yêu thương thuần túy nhất. 
Neville chăm sóc Lục Thu, bảo vệ Lục Thu như bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Neville có thể vì Lục Thu mà nói chuyện cả ngày để giúp cô làm quen với ngôn ngữ. Chỉ cần là Lục Thu, Neville tình nguyện gạt bỏ cả giới hạn của mình. Lúc trước, không ai biết giới hạn cuối cùng của Neville là thế nào, nhưng bây giờ, đã có Lục Thu lấp vào chỗ trống đó trong sự hiểu biết của mọi người. 
Thực ra Lục Thu cũng là một cô gái rất mạnh mẽ, xuyên qua thời không xa lạ là thế nhưng Lục Thu chưa bao giờ bi quan tuyệt vọng. Cô gặp gỡ Neville, thích nghi với cuộc sống mới, học tập ngôn ngữ, rồi dần dần quen biết thêm với những người bạn mới. 
Đối với Neville, ban đầu tuy cô dựa dẫm Neville nhưng đôi khi cô vẫn coi Neville như một sủng vật để yêu thương, trong nhận thức của cô, chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ phát triển tình cảm với một con mèo cả. 
Thế nhưng vốn dĩ chẳng ai liệu được tương lai, Neville là mèo nhưng không phải loài mèo thích làm nũng vô tâm vô tính ở thế giới của Lục Thu, Neville có suy nghĩ, có trí tuệ, sự quan tâm và bảo bọc của Neville dành cho Lục Thu đều bày ra trước mắt cô.
Ở nơi chỉ có mình Neville là người cô tin tưởng, đứng trước tâm tư tỉ mỉ mà một chàng mèo có chút vụng về đã dùng hết tấm lòng để đối đãi với cô, Lục Thu đành mỉm cười thừa nhận, đúng là cô rơi vào tình yêu mềm mại của chàng mèo ấy mất rồi, một tình yêu êm ái dịu dàng như lớp lông trắng phau trước ngực Neville vậy.

Cuối cùng, mình muốn gửi lời tới các bạn rằng, "Miêu chủ tử" thật sự rất đáng đọc đấy các bạn ạ. Lâu lắm rồi mình mới tìm được một câu chuyện hợp gu như thế.
Đọc lại thì thấy bài rv không thể hiện được sự đáng yêu của Neville và Lục Thu nên mình tái bút thêm câu này nè, thật sự đây là một mối tình không để đâu cho hết sự đáng yêu ấy các bạn. Mạch truyện logic, nhẹ nhàng, xoay quanh tình cảm của hai nhân vật chính, những tình huống xảy ra đều cute hết biết luôn.
Đôi khi không cần cứ phải sóng gió trập trùng, hận thù chồng chéo mới có sức hút với người đọc, ngược lại một mối tình êm ái chân thành và đáng yêu sẽ càng giữ chân người đọc hơn. Mình nhiệt liệt đề cử với các bạn bộ truyện "Miêu chủ tử" của tác giả Phi Đao nhé, các bạn cứ tin mình và nhảy hố đi.
 

Đọc truyện tại: https://truyen5z.net/mieu-chu-tu

Bình luận