Review Truyện Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh



Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh của Mộng Tiêu Nhị là một bộ truyện ngọt ngào, đáng yêu các bạn có thời gian hãy tới ghé thăm nó nhé :333


LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGỪNG NHỚ ANH


Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Số chương: 26 (+ Ngoại truyện)
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, nhẹ nhàng, sủng ngọt, hào môn thế gia, nhất kiến chung tình, HE.
Trạng thái: Đã xuất bản.
Đã từng có một đoạn thời gian, tôi chán chẳng muốn cày thêm một bộ truyện nào, chỉ muốn nằm ườn ra xem tivi, rồi lại vào mục Watch trên facebook xem đến không biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi anh người yêu chụp khoe poster có chữ ký của nam thần tôi thích mà anh ấy tìm người nhượng lại, kèm theo đoạn tin nhắn giao dịch, lúc ấy, cảm xúc hạnh phúc giống như vỡ òa, tối hôm đó, tôi liền cày lại cuốn “Làm thế nào để ngừng nhớ anh” thêm lần nữa.
Chẳng phải tự nhiên tôi lại chọn trúng bộ truyện này, chỉ bởi vì có một câu anh ấy nói, giống với Tưởng Bách Xuyên đã từng nói:
Anh nhà tui: “My first love is a Zhu Yi Long ‘s fan.”
Tưởng Bách Xuyên: “My first love is …a  LACA ‘s fan.”
__________________
“Làm thế nào để ngừng nhớ anh” là một câu chuyện tình yêu rất ngọt ngào, cũng rất nhẹ nhàng của Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương. 
Tô Dương là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, cô chủ của studio Hải Nạp. Cô chẳng những thông minh, xinh đẹp, mà còn có bản lĩnh và tài năng thiên phú hiếm thấy trong lĩnh vực này. Cô giống như một đóa hoa rực rỡ khiến không ít người hâm mộ, rung động, chỉ tiếc là sớm đã trồng trong cái chậu mang tên Tưởng Bách Xuyên.
Nói một chút về người đàn ông tên Tưởng Bách Xuyên này, anh là CEO của một công ty tài chính, cũng là người thừa kế của một đại gia tộc. Anh có ngoại hình đẹp trai, vóc dáng cao ráo mạnh mẽ, lại cực kỳ xuất chúng trên thương trường, tuy lạnh lùng, khó gần, nhưng vẫn là người tình trong lòng không biết bao nhiêu cô gái.
Tưởng Bách Xuyên nhìn thì khô khan, lạnh lùng, cứng nhắc là thế, làm việc gì cũng cẩn trọng, tỉ mỉ, lý trí đặt lên hàng đầu, thế nhưng thuở thiếu thời, cả trái tim và tâm trí anh lại lạc lối trước Tô Dương.
Tô Dương gặp Tưởng Bách Xuyên, là khi cô mười bảy tuổi. Khi đó, chỉ vài câu ngắn gọn, anh cứ vậy mà ngang ngược chiếm lấy toàn bộ năm tháng thanh xuân của cô.
_____________
“Em đã có bạn trai chưa?”
“Em chưa…chưa có…bạn trai ạ.”
Tưởng Bách Xuyên ngập ngừng, xác nhận một lần nữa: “Em thật sự không có chứ?”
Tô Dương lắc đầu.
Anh nói: “Vừa hay, anh cũng không có bạn gái.”
Tô Dương: “…”
Anh nhìn cô, lại mở miệng: “Hay là…chúng ta ghép thành một đôi.”
Tô Dương: “…”
Cái gì gọi là ghép?
Anh thấp giọng nói: “Trước đây anh chưa từng yêu ai, vì anh không có thời gian để yêu đương, cũng không gặp được…” Người khiến anh động lòng.
“Đồng Đồng, anh đã chờ một năm rồi, anh không thể nhẫn nại được nữa. Anh sợ nếu anh đợi tới khi em tốt nghiệp trung học… Em sẽ có người trong lòng của riêng mình.”
_____________
Cảm tưởng như diễn biến quá vồn vã, nhưng kỳ thực Tưởng Bách Xuyên đã chờ đợi rất lâu rồi. Trước khi Tô Dương chính thức gặp anh, anh đã nhìn thấy cô ba lần rồi. Chỉ một ánh mắt, liền nhất kiến chung tình. Chỉ một lần rung động, liền dịu dàng khắc ghi trong tim cả đời. 
Vừa gặp đã yêu, đó là chuyện cực kỳ khó tin nhưng lại khiến người ta điên cuồng cỡ nào…
Nếu một ngày, một người đột ngột bước chân vào thế giới của bạn, anh ấy khiến cho bạn phát hiện ra, vẫn luôn có một người dành cho bạn tình cảm sâu đậm, luôn chờ đợi bạn một lần nhìn về phía anh ta, chẳng lẽ bạn không cảm động một chút nào sao?
Nếu nói không … có lẽ, là nói dối. Và quả thực Tô Dương khi ấy, khi đứng đối diện với tấm lòng nhiệt huyết của chàng trai lần đầu vụng về biết yêu, cô cũng đã rung động. 
Trước khi gặp anh, đối với cái tên Tưởng Bách Xuyên này, cô cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng cũng chẳng dám ao ước mơ xa, một phần vì hoàn cảnh gia đình của mình, phần khác là vì sự xuất sắc hơn người của anh. Ấy vậy mà người đàn ông trong mơ của biết bao nhiêu cô gái khi ấy, cuối cùng lại trở thành giấc mơ có thật của duy nhất một mình cô.
Cô chấp nhận lời thổ lộ của anh. Đêm hôm đó, cả cô và anh đều mất ngủ.
Cứ như vậy Tưởng Bách Xuyên đã dùng phương thức mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng rung động, bước vào thế giới của Tô Dương, khiến cho tháng ngày về sau, trong lòng Tô Dương cũng chẳng thể chất chứa thêm một ai khác nữa.
Hai người họ bên cạnh nhau, rồi đi đến hôn nhân. Cho tới hiện tại, đã là mười một năm kề vai sát cánh, gắn bó không rời, nhưng với Tưởng Bách Xuyên, anh đã yêu cô mười hai năm rồi. Sơ tâm không đổi, chính là kết mở đầu tiên của bốn chữ “bạc đầu giai lão”.
Ngọt ngào đến vậy, thế nhưng nếu nói, câu chuyện của Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương từ năm tháng thanh xuân chìm trong tình yêu ngọt như mật đến khi tiến tới hôn nhân hoàn toàn suôn sẻ, vậy thì không đúng rồi. Cuộc hôn nhân của cô và anh từng bị phản đối. Bố của Tưởng Bách Xuyên không thích nghề nghiệp của cô, muốn cô từ bỏ sự nghiệp nhiếp ảnh, làm một công việc khác, hoặc là hai người chia tay. Thế nhưng Tưởng Bách Xuyên lại không đồng ý, cũng vì chuyện này mà cùng bố anh xảy ra bất hòa, cũng vì chuyện này cô mới hoàn toàn tin tưởng vị trí của mình trong tim người đàn ông này sâu nặng biết bao nhiêu.
_________
Lúc đó, anh trả lời ông rằng: “Không thể”
Bố anh tiếp tục: “Không thể cũng được. Vậy thì hai đứa chia tay đi!”
Anh nói: “Không có khả năng đâu!”
Nguyện vọng duy nhất của Tô Dương, chính là sống hết phần đời còn lại cùng anh, làm sao anh có thể xa cách cùng cô cho được.
Sở thích duy nhất của cô, anh sẽ thay cô bảo vệ.
Nguyện vọng duy nhất của cô, anh sẽ thay cô thực hiện.
Thứ cô thích, chỉ cần anh có thể lưu giữ thì sẽ lưu giữ thay cô.
__________
Tưởng Bách Xuyên quả thực vô cùng cưng chiều, yêu thương Tô Dương. Nếu như nói, Tô Dương khi còn nhỏ là công chúa của cha mẹ, đi học thì là công chúa của Lục Duật Thành và Cố Hằng, thì sau khi trưởng thành cô lại trở thành công chúa của Tưởng Bách Xuyên.
Anh biết công việc mình bận rộn, lại thường xuyên đi công tác

xa nhà, thế nên tất cả thời gian rảnh rỗi, anh đều muốn ở bên cạnh cô. Mỗi lần trở về, anh đều tặng cô 99 đóa hồng xinh đẹp, xung phong vào bếp tự tay nấu mì cho cô ăn. Anh gọi điện và nhắn tin cho cô bất cứ khi nào có thời gian. Anh dịu dàng kể cho cô nghe câu chuyện bằng tiếng Đức mỗi đêm mà cô không hiểu chính mình là nhân vật chính. Và vào mỗi thời khắc đặc biệt, anh đều tặng cô một chiếc máy ảnh của LACA.
Chỉ bởi vì LACA là nhãn hiệu máy ảnh mà cô thích nhất, còn cô là người con gái duy nhất anh cất giấu trong tim…
“My first love is … LACA ‘s fan.”
Lúc đọc xong bộ truyện này, có cảm giác như mật ngọt tình yêu của cặp đôi này từ trong trang truyện rót vào lòng mình, thật sự là yêu thích không thôi. Sẽ có người cảm thấy, trong truyện tình yêu này, Tưởng Bách Xuyên bỏ ra nhiều hơn cả, thế nhưng kỳ thực, tình cảm chẳng thể nào đem so sánh hơn thua, vì những gì Tô Dương đã bỏ ra cho câu chuyện của hai người cũng rất đáng trân trọng. Cô gái nhỏ năm nào từng đem theo tâm trạng thấp thỏm, lo sợ, nhưng cũng không kém vui mừng mà đồng ý trước lời thổ lộ vội vàng của Tưởng Bách Xuyên, cũng là đánh cược hạnh phúc của bản thân một lần. Năm tháng sau này, cô vẫn luôn bên anh, dùng từng hành động nhỏ nhặt để anh cảm nhận được anh là người duy nhất cô thương mến. Mỗi bức tranh ngẫu hứng của cô, tuy nói là tùy ý nhưng lại khắc họa hình dáng anh chính xác tới từng chi tiết nhỏ. Mỗi bộ đồ mỗi sáng anh mặc đi làm, đều là cô kỹ càng tự tay chọn lựa, chuẩn bị. Hơn nữa, cô còn từng hứa với anh, sẽ cầu hôn anh dưới nhà thờ.
________
Cô nói: “Nếu trong tương lai, có một ngày em đoạt được giải thưởng danh giá nhất giới nhiếp ảnh, em sẽ cầu hôn với anh ở nơi này. Anh không nhìn lầm đâu, là em cầu hôn với anh đấy, rồi anh sẽ gả cho em. Gả cho em, ăn no mặc ấm, còn có tiền tiêu không hết. Lòng em trước sau như một, chỉ yêu mình anh.”
Ba năm này, ngày nào cô cũng nỗ lực vì niềm vinh dự cao nhất ấy, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Chỉ có anh biết rõ tất cả khổ cực cùng áp lực của cô.
Mà bây giờ, cô làm được rồi.
Tại nhà thờ.
Tô Dương kéo tay Tưởng Bách Xuyên, rảo bước về phía trước.
Khi đến vị trí trung tâm, Tô Dương đứng đối mặt với anh, chợt, cô buông tay anh ra, lùi về phía sau một bước. Cô quỳ một gối xuống đất, nhìn anh đầy thành kính. Thấy cô làm thế, trong lòng Tưởng Bách Xuyên run lên.
Cả đời này, thời khắc thần thánh này chỉ có một lần, cho dù sau này họ kết hôn thì cũng không thể sánh bằng hiện tại.
Cô nhìn vào mắt anh, đoạn nói: “Em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này, ở độ tuổi thơ ngây, mơ mộng về tình yêu, em gặp được anh, yêu anh và cũng được anh đáp lại. Hai người chúng ta là người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương, suốt chặng đường mười mấy năm qua, chúng ta bầu bạn cùng nhau, cổ vũ cho nhau, chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay.”
“Anh cho em một đời giai lão, em cùng anh đầu bạc răng long. Tưởng Bách Xuyên, lấy em nhé?”
______________
Khoảnh khắc ấy, chắc chắn rằng là khoảnh khắc đẹp nhất trong chặng đường yêu đương của hai người họ.
Đời người còn mong gì hơn vậy...

Bình luận