Review Truyện Không Có Người Như Anh



Không Có Người Như Anh của Tuế Kiến là một bộ truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc nhó nhéface


KHÔNG CÓ NGƯỜI NHƯ ANH


Tác giả: Tuế Kiến
Thể loại: Hiện đại, từ thanh xuân đến trưởng thành, nam quân nhân - nữ bác sĩ, chậm nóng, nóng rồi thì ngọt, #SẠCH_SỦNG, quan điểm nhân sinh, yêu thầm, nhẹ nhàng thâm tình, HE.
Độ dài: 67 chương + 3 PN 
Tình trạng: Hoàn edit - có PASS.
Nguyễn Miên của năm 16 tuổi gặp được Trần Ngật.
Không hẳn là vừa gặp đã yêu, bởi vì ở lứa tuổi đó nào đã biết thứ tình cảm mông lung ấy là gì. Nhưng đối với một cô bé vừa trải qua biến cố của gia đình, lại theo mẹ bước vào một cuộc hôn nhân mới, một gia đình hoàn toàn xa lạ mà nói thì, Trần Ngật chính là ánh sáng duy nhất lúc bấy giờ.
Chàng trai có vẻ ngoài cực kỳ thu hút, mang trong mình sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ và sự dửng dưng đầy cao ngạo, là tất cả những gì mà Nguyễn Miên khao khát. Cô không có được sự nổi bật ấy, còn phải cố gắng sống thật cẩn thận để người khác không cảm thấy mình là chướng ngại, cho nên cô cũng không có nhiều dũng cảm như vậy. Cho dù cơ hội của cô đến ngay sau đó.
Trần Ngật là bạn cùng bàn trong lớp mới của Nguyễn Miên.
Nhưng ngoài sự ngạc nhiên và có chút vui mừng mà cô cố gắng giấu thật kỹ ra, Nguyễn Miên chẳng làm gì khác cả. Thế nên, ấn tượng của Trần Ngật về cô vốn cũng chẳng có gì để nói, ngay cả lần đầu gặp trong ngõ nhỏ, hay là bây giờ. Anh vẫn là anh, có mục tiêu của mình, có chính kiến của mình, không gì có thể ảnh hưởng. 
Người ta vẫn nói, cùng một độ tuổi, con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai. Nguyễn Miên và Trần Ngật là một ví dụ. Trong khi tâm tư của cô gái nhỏ luôn xao động theo mỗi cử chỉ và hành động của anh, thì Trần Ngật vẫn rất vô tư, cần chơi bóng thì chơi bóng, cần luyện thi thì luyện thi, dường như anh chẳng để bất cứ chuyện gì hay người nào không liên quan vào mắt.
Thế nên, đương nhiên Trần Ngật cũng chẳng để ý đến Nguyễn Miên. Anh chỉ xem cô giống như những người bạn cùng lớp khác, ừm, có lẽ là đặc biệt hơn một chút. Bởi vì trước khi Nguyễn Miên đến, anh là thiên hạ vô địch của khối. Cô gái nhỏ đến rồi, thỉnh thoảng anh sẽ bị xếp thứ hai, mà còn là trong đội tuyển Vật lý anh vô cùng tự tin nữa chứ. Nhưng… cũng chỉ có thế thôi, vì Trần Ngật không hề biết đến nguyên nhân đằng sau đó.
Chỉ có một người biết, chính là anh trai cùng xóm của cả hai bọn họ, người chứng kiến lần đầu gặp gỡ của bọn họ, người tinh ý nhận ra tình cảm sâu kín của cô gái nhỏ, cũng là người nói với cô rằng.
Đừng chạy theo cậu ấy nữa, vì như vậy cậu ấy sẽ không nhìn thấy em, chi bằng tự mình đi con đường của riêng mình, biết đâu có một ngày con đường mà hai đứa chọn sẽ giao nhau.
Đúng vậy, Nguyễn Miên chọn Vật lý vì anh, cố gắng thật giỏi thật nổi trội cũng là để gây sự chú ý của anh, nhưng như vậy cũng rất mệt. Bởi vì không phải là lựa chọn vì chính bản thân mình, cho nên sẽ có những lúc nhụt chí và thất bại. Nguyễn Miên đã trải qua tuổi 16, 17 như vậy đấy. Đầy chông chênh và bất lực, cho đến ngày Trần Ngật rời đi.
Tôi giấu mọi người thích thầm cậu một năm.
Từ bây giờ, tôi sẽ không thích cậu nữa.
Nguyễn Miên từ bỏ. Bỏ đi mối tình đầu đơn phương đầy rung động, bỏ đi con đường dễ dàng của tuổi trẻ mà cha mẹ đều muốn con cái mình lựa chọn, bỏ đi một Nguyễn Miên tự ti và chới với, cô làm lại từ đầu. Học lại, thi lại, giành được thành tích cao nhất của năm đó. Muộn hơn các bạn cùng lớp, nhưng không là muộn đối với bản thân.
Kể từ lúc đó, quả thật hai người đi trên hai con đường song song không có điểm giao nhau. Nhưng đâu đó trong những khoảnh khắc đời thường của cuộc sống, họ vẫn nhìn thấy bóng dáng của nhau qua những người bạn. Như vậy là đủ rồi.
Chín năm, cứ vậy mà trôi qua.
Nguyễn Miên tốt nghiệp, trở thành một bác sĩ ngoại khoa có tâm có tài. Còn Trần Ngật, cô không biết. Thế nên lúc gặp lại anh tại nơi xảy ra thiên tai, cô đã rất kinh ngạc. Không phải năm đó anh xuất ngoại theo chuyên ngành Vật lý sao? Thế nào lại xuất hiện ở nơi này, trong bộ quân phục đó?
Nhưng kinh ngạc qua đi, chỉ còn lại là bình tĩnh. Hay nói cách khác là cô cố tình tỏ ra như vậy. Vết thương lòng nhiều năm vẫn còn đó, mặc kệ là bây giờ anh có như thế nào, thì cũng đâu có liên quan gì đến cô, đúng không?
Đương nhiên chỉ có mình Nguyễn Miên nghĩ như vậy. Còn đối với Trần Ngật, gặp được bạn cũ ở nơi này thật là đáng ngạc nhiên, mà còn ngạc nhiên hơn nữa chính là cô gái nhỏ ngày nào nay đã trưởng thành, mang một sức mạnh kiên cường khó ai có được, cũng rất… đáng yêu.
Sự gặp gỡ đầy bất ngờ này đã khiến mọi người đều không kịp trở tay. Nguyễn Miên những tưởng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô đã có thể nhẹ nhàng đối mặt cùng anh, nhưng không. Bây giờ cô có đủ tự tin, đủ bản lĩnh, nhưng đứng trước sinh tử và hiểm nguy của Trần Ngật, cô vẫn không có cách nào bình tĩnh. Mọi ký ức ùn ùn kéo đến, giống như gió táp mưa sa, xới tung tất cả những tình cảm mà cô cố gắng chôn giấu.
Chỉ có điều, bây giờ Nguyễn Miên không còn đơn phương nữa rồi. Nếu như ngày đó cô chỉ mãi bước theo anh, còn anh thẳng tiến về phía trước chẳng hề quay đầu lại, thì giờ đây, hai người đã hoàn toàn vững vàng bước đến điểm giao nhau của hai con đường. Nhìn thấy nhau, thầm cảm thấy may mắn.
Trong khoảng thời gian 9 năm ấy, Trần Ngật cũng giống như Nguyễn Miên, từng từ bỏ con đường ban đầu để tìm điểm xuất phát mới, nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là bây giờ, ngay tại nơi này, dường như anh đã tìm thấy một điều gì đó vô cùng vô cùng tốt đẹp, từ cô bạn cùng lớp ngày xưa.
Chuyện cần đến sẽ đến. Trần Ngật của năm 17 tuổi sẽ không chút nào để ý đến chuyện yêu đương, nhưng Trần Ngật của năm 27 tuổi thì có. Thế nên, anh không hề ngại ngần theo đuổi Nguyễn Miên, có nền tảng bạn học cũ làm bệ phóng, có bạn bè chung xung quanh giúp đỡ, Trần Ngật ưu tú như vậy, đương nhiên anh có lợi thế hơn những người đàn ông khác trong hành trình chiếm lấy trái tim Nguyễn Miên.
Nhưng có một điều mãi sau này anh mới biết, việc anh được Nguyễn Miên chấp nhận vốn dĩ không phải là vì bản thân chiếm ưu thế như thế nào, mà cơ bản là vì cô gái ấy đã đặt anh ở trong tim từ rất lâu rồi và vẫn luôn giữ gìn nhiều năm như vậy. Đây là may mắn, cũng là sự nuối tiếc của Trần Ngật sau khi biết được sự thật, nhưng không hề là hối hận.
Có những tình yêu đã bắt đầu từ rất sớm, cũng rất đẹp. Nhưng không phải ai cũng có một kết thúc viên mãn. Quãng đời thanh xuân, người yêu thầm không chỉ có Nguyễn Miên, nhưng chỉ là, chuyện tình cảm không có thứ tự trước sau, cũng không phải cứ cố gắng là được. Tình yêu, bản chất vốn đơn thuần, chỉ có thích hay không, chứ không có thỏa hiệp tạm thời.
Nếu như quay lại những năm tháng tuổi trẻ ấy, chưa chắc họ đã có kết cục như bây giờ. Cho nên,
Nguyễn Miên, xin lỗi, vì anh đã đến muộn.
Không đâu, Trần Ngật. Khi anh đến, em vẫn còn ở đây. Không phải muộn, là vừa lúc.
Vừa lúc để chúng ta gặp nhau lần đầu trong ngõ nhỏ, vừa lúc để chúng ta làm bạn cùng bàn dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vừa lúc để chúng ta rời đi, tìm cho mình một con đường mà chúng ta muốn, vừa lúc gặp lại nhau khi cả hai vẫn còn cơ hội.
Vừa lúc, không có người như anh.

Đọc truyện tại: https://truyen247z.com/khong-co-nguoi-nhu-anh

Advertisement

Bình luận