Review Truyện Hữu Phỉ



Hữu Phỉ là một bộ truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc và ghé thăm nó nhé


HỮU PHỈ
 


Tác giả: Priest
Thể loại: Cổ đại, đấu tranh giang hồ, triều đấu, tiểu cô nương thông minh xinh đẹp mạnh mẽ chính trực - Đoan vương mặt dày vô sỉ nhưng dễ thẹn thùng đỏ mặt, võ hiệp, có NGƯỢC có SỦNG, có HÀI có BI, có ĐẮNG có NGỌT, sâu lắng thâm tình, HE.
Độ dài: 168 chương + PN
Tình trạng: Hoàn - đã được xuất bản và chuyển thể thành phim cùng tên.
Chu Phỉ từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở một nơi vang danh trong thiên hạ mang tên "48 trại".
48 trại là một khu vực nhiều núi nằm ở Thục Trung, gồm 48 môn phái khác nhau hội thành. Năm xưa ngoại tổ phụ của Chu Phỉ thành lập nên 48 trại, lại bị mang tiếng là thổ phỉ, nhưng thực chất nơi đây chính là võ lâm chính đạo, chưa từng gây ra việc thương thiên hại lý nào.
Mẫu thân của Chu Phỉ là đại đương gia của 48 trại, một tay bà cai quản tất cả mọi việc trong ngoài. Có lẽ do ảnh hưởng từ mẫu thân mình, Chu Phỉ là tiểu cô nương mạnh mẽ chính trực, lại vô cùng thông minh xinh đẹp.
Lần đầu Chu Phỉ gặp Tạ Doãn, khi ấy nàng chỉ là một tiểu cô nương.
48 trại là nơi tương đối cách biệt với thế giới bên ngoài, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, có thể nói là một con muỗi không thể lọt vào, một con ruồi chẳng thể bay ra. Mà nơi cánh cửa duy nhất có thể đi qua chính là con sông Tẩy Mặc. Nhưng dưới lòng sông này lại ẩn chứa vô vàn ma trận khó ai có thể vượt qua được.
Để rồi một đêm trăng thanh gió mát, phía trong 48 trại, Chu Phỉ cùng biểu ca cố gắng vượt sông Tẩy Mặc hòng ra ngoài. Bên ngoài 48 trại, Tạ Doãn sau ba tháng rình rập đã lâu vừa tìm ra con đường vào trong, liền xông qua sông Tẩy Mặc. Thế là, người muốn vào, kẻ muốn ra, tình cờ tương ngộ, cũng bắt đầu tơ duyên của kiếp nhân sinh dai dẳng của hai người.
Tạ Doãn và Chu Phỉ bị vây giữa ma trận trùng trùng điệp điệp trên sông Tẩy Mặc. Khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng, nhìn thấy thân thủ của nàng khi chiến đấu cố gắng phá giải ma trận, Tạ Doãn cảm giác Chu Phỉ giống như một "rong tinh" vừa đến nơi trần thế, để lại trong lòng chàng một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tạ Doãn đến 48 trại mang theo một lá thư liên quan đến ân oán của người đi trước. Lá thư khiến phụ thân Chu Phỉ rời khỏi 48 trại, phu thê cách biệt, phụ tử lìa xa.
Lần thứ hai Tạ Doãn gặp lại Chu Phỉ, là ba năm sau, khi cả hai cùng gặp nạn ở nơi địa lao tăm tối. "Rong tinh" năm xưa đã trở thành một đại cô nương xinh đẹp trưởng thành.
Chu Phỉ tất nhiên vẫn còn nhớ chàng, có lẽ bởi vì người như Tạ Doãn có thể khiến người khác một lần gặp là cả đời khó quên. Không chỉ bởi vì chàng có ngoại hình tuấn tú, mà bởi vì chàng quá vô sỉ, quá mặt dày, mồm mép ba hoa đê tiện, thích ảo tưởng, một câu chàng nói liền khiến người khác không thể tiếp lời, khi gặp phải đối thủ thì liền nghĩ cách bỏ chạy mất dạng :v
Trích đoạn mặt dày của Tạ công tử:
- "Hai, hai người muốn đi sao? Mang đủ hết đồ rồi sao?"
Tạ Doãn mỉm cười trả lời:
- "Ta nhấc chân là có thể đi, không cần mang gì cả, không có tiền..."
Mặt Chu Phỉ không cảm xúc tiếp lời:
- "Thì đi ăn xin."
Tạ Doãn kinh ngạc nói:
- "Sao cô biết ta từng làm nghề này? Có phải thấy ta trẻ tuổi ngoại hình tuấn tú nên lén lút theo dõi ta không?"
Chu Phỉ:
- "..."
...
Tuy Tạ Doãn có hơi mặt dày, có hơi vô sỉ, thế nhưng chàng lại mang đến cho Chu Phỉ cảm giác thân thiết lạ thường. Không biết có phải do chàng dễ làm thân với người khác hay không, mà nàng tựa như tìm thấy tri kỷ một đời. Chu Phỉ và Tạ Doãn cùng kề vai sát cánh trải qua những ngày khổ cực ở địa lao, từng suýt phải đối mặt với bờ vực sinh tử.
Chu Phỉ luôn cảm thấy Tạ Doãn giống như một thư sinh trói gà không chặt, người này chỉ được mỗi khinh công chạy trốn cao siêu. Nhưng rồi nàng lại biết được, Tạ Doãn lại là Đoan vương điện hạ cũng là người đáng lẽ phải ở Kim Lăng sống sung sướng, nhưng lại cứ thích bỏ nhà đi bụi, rong ruổi từ nơi này đến chốn khác, không thích ăn ngon mặc đẹp mà thích đi hứng gió nằm sương. 
Lại nói, trần ai loạn thế, triều chính vốn là một ván cờ ẩn chứa hiểm nguy trùng trùng, giang hồ phức tạp đấu tranh chẳng ngừng. Mà Chu Phỉ và Tạ Doãn lại bị cuốn vào vòng xoáy loạn lạc ấy. Cả hai lại cùng nhau kề vai sát cánh, cùng nhau tiến về phía trước, dẹp bỏ chướng ngại vật, viết nên một khúc ca bi tráng...
Thật sự Tạ Doãn là một nhân vật khiến tớ đặt rất nhiều tình cảm. Chàng là Đoan vương điện hạ, khi còn nhỏ đã gặp phải bất hạnh, phản loạn khiến chàng mất đi phụ mẫu. Sau khi được đón về Nam thì có được phong hào "Đoan vương". Chàng nói, chữ "Đoan" này chính là "Đoan" trong "công tử đoan chính". Quả thật, Tạ Doãn mồm mép ba hoa, mặt dày vô sỉ, thế nhưng tớ nghĩ đó chỉ là cách chàng sống thoải mái với cuộc đời mà thôi.
Quả thật, Tạ Doãn là một người đáng thương. Chàng đứng trước tình cảnh nước nhà loạn lạc, trong lòng nuôi chí lớn muốn bình ổn giang sơn, dẹp yên phản tặc. Thế nhưng trong người chàng lại mang độc, một loại độc quái ác hành hạ Tạ Doãn đã bao nhiêu năm. Cũng vì loại độc này, khiến chàng trở thành một người không biết khi nào sẽ là ngày chết.
Tạ Doãn vẫn trân trọng cuộc sống, vẫn cố hết sức giúp đỡ cho thiên hạ này. Rõ ràng là Tạ Doãn mặt dày, thế nhưng người chủ động lại luôn là Chu Phỉ, còn chàng lại là người đỏ mặt thẹn thùng.
Tình cảm giữa chàng và Chu Phỉ có thể nói là vô cùng tự nhiên. Tình yêu của hai người không phải là đoạn ái tình day dứt triền miên thấu tận trời xanh, cũng không nồng nhiệt như ngọn lửa đỏ hồng, mà nó vô cùng nhẹ nhàng, lại sâu sắc khắc tận tâm can. Tình yêu của họ, có bỏ lỡ, có rời xa, có đối mặt với sinh ly tử biệt, nhưng may mắn, họ vẫn có thể cùng nhau nắm tay trải qua bao thăng trầm bất biến của hồng trần.
Quãng đường họ đi rất dài, rất gian khổ, để rồi mỗi lần ngoảnh đầu nhìn lại, không thể kìm được tiếng cảm thán.
Hóa ra, chúng ta từng trải qua nhiều điều như thế.
 

Advertisement

Bình luận