Hộc Châu Phu Nhân của Cửu Châu là một bộ truyện hay các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé
HỘC CHÂU PHU NHÂN
Tựa gốc: Cửu Châu – Hộc Châu phu nhân
Tác giả: Tiêu Như Sắt
Thể loại: Cổ đại, nam nữ cường, tranh quyền đoạt vị, nữ phẫn nam trang, quyền thần dưới một người trên vạn người - thiếu nữ gan dạ sau trở thành phi tần của vua, bối cảnh chiến tranh, ngược tâm, SE/GE tùy cảm nhận.
Độ dài: 16 chương dài + 7 NT
Tình trạng: Hoàn edit - đã được chuyển thể thành phim.
“Dung nhan như bóng chớp, cảnh đời tựa gió bay
Cỏ xanh sương phủ trắng, nguyệt mọc nhật về tây
Tóc hoa sao chịu thấu, điêu tàn gió thu lay…” (*)
Những năm chiến loạn Cửu Châu, thứ đắt nhất không phải châu vàng ngọc báu mà là tình người, thứ rẻ mạt nhất không phải rơm rạ cỏ cây mà là mạng người.
Đao quang kiếm ảnh, loạn thế bi hùng. So với cao xanh bát ngát, tất cả hỷ nộ ái ố của dân đen chỉ như con sâu cái kiến, không đáng một cái liếc mắt của thần linh.
Khi Hải Thị được sinh ra, thế gian đã không còn loạn lạc, nhưng cả cuộc đời nàng lại bị dư âm của những năm tháng khói lửa xưa bủa vây, đứa bé được giao nhân chúc phúc ấy vẫn bị kéo vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị và tình cảm rối như tơ vò.
Có người đã nói với đứa bé Hải Thị sáu tuổi sợ sệt và cảnh giác hệt như một con thú non:
“Làm con trai ta, ngoài an nhàn ra cái gì cũng có. Làm con gái ta, ngoài an nhàn ra cái gì cũng không có.”
Diệp Hải Thị chọn vế trước, nàng đổi họ Phương, theo người ấy vào cung.
Thời gian đưa như con thoi, chớp mắt Hải Thị được Phương Chư nuôi nấng dạy dỗ đã nên người, trở thành thiếu niên tài năng trác tuyệt. Cuộc sống tuy không yên ả nhưng lại tự do như thỏa nguyện và nhất là lòng nàng vẫn còn ngập tràn hy vọng vào tương lai.
Hải Thị có lòng riêng với chàng, Phương Chư biết nhưng chỉ có thể vờ như mắt điếc tai ngơ. Không chỉ vì thân phận cha nuôi con nuôi, thái giám với thiếu niên, mà còn là vì trọng trách Phương Chư gánh trên vai, một phần ơn nghĩa chàng phải trả bằng tính mạng.
Mà những năm này, chàng như một cái bóng bảo vệ bên người Đế Húc không rời nửa bước. Tất cả bắt đầu từ loạn Nghi vương nhiều năm trước…
Chàng cũng từng là một thế tử Thanh Hải công hiên ngang sát phạt trên lưng chiến mã, một trong sáu vị tướng lẫy lừng dẫn vạn quân tận trung với Đế Húc năm xưa, vậy mà cuối cùng lại vì thế đạo, vì tình nghĩa mà bỏ giáp tịnh thân sống ẩn mình trong cung cấm, trông coi bên người hoàng đế.
Nhiệt huyết sục sôi như nham thạch rồi cũng đến lúc thê lương nguội lạnh tựa trần ai.
“Vả lại, cũng nhiều năm rồi ta chưa từng tùy hứng.”
Suốt những năm tháng tranh đấu không ngừng, đây có lẽ là câu ngọt ngào nhất chàng từng nói với Hải Thị. Tờ thiếp thân đỏ thẫm đề tên hai người có lẽ cũng là món quà quý giá nhất Phương Chư từng tặng cho nàng.
“Hận ta cũng không sao. Chỉ cần em còn sống, dù cho sống không bằng chết – chỉ cần em còn sống.”
Hạnh phúc chẳng qua chỉ là một hồi mộng hoang đường, chỉ một câu nói, chàng đã tự tay dâng nàng cho người người khác. Như mũi tên lao đi vun vút, vận mệnh hai người từ nay chẳng còn điểm giao nhau.
Hải Thị chưa bao giờ dám mơ đến tương lai bạc đầu với Phương Chư, cũng chưa từng nói ra câu thổ lộ, nhưng lòng nàng từ lâu đã chỉ có mình người ấy.
Vậy mà…
Người ấy không chỉ lừa gạt nàng, bỏ rơi nàng mà còn uy hiếp nàng, bắt ép nàng.
Trong mắt người ấy không có ai ngoài Đế Húc, bất kể ai cũng chỉ là con cờ mặc người điều khiển. Tâm nàng như tro lạnh, hết lần này đến lần khác hy vọng, rốt cuộc chỉ nhận được huyễn hoặc xa vời.
“Thời thế những năm ấy như một cơn sóng dữ vĩ đại bạc tình, ngòi bút sử quan ung dung gẩy ra một gợn sóng nhẹ, chính là mấy ngàn mấy vạn mạng người.”
Chẳng phải chia cắt mỗi Phương Chư và Hải Thị, binh biến loạn lạc dường như còn như con hắc mã giày xéo lên niềm hạnh phúc của bao con người khác.
Một Trạc Anh khảng khái, hào sảng đem lòng thầm yêu một tú nương mù trong cung cấm. Vậy mà chỉ một khắc tới chậm lại vụt mất nàng trong gang tấc.
“Chỉ xin Phương tổng quản chuyển cho chàng một câu – Nếu chàng không quý trọng tính mạng mình thì cái
Bình luận