Review Truyện Hắc Liên Hoa Nữ Chủ Đào Hôn



Hắc Liên Hoa Nữ Chủ Đào Hôn là một câu chuyện có nội hàm lại có tình cảm, nếu bạn thích thịt hầm xương hoặc sườn xào chua ngọt thì xin chúc mừng, đây là nơi dành cho bạn. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ. 


HẮC LIÊN HOA NỮ CHỦ ĐÀO HÔN


Tác giả: Tống Gia Đào Hoa
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, nhị tiểu thư hắc liên hoa thất thế x Đô Sát Viện đại nhân cao lãnh, #SỦNG_SẠCH, có NGỌT, có NGƯỢC, lâu ngày sinh tình, HE
Tình trạng: 130 chương + PN
Tình trạng: Hoàn convert - chưa edit.
Kinh thành tháng 11 đã có tuyết rơi, trắng tinh tựa như lông ngỗng phủ xuống. Cố Du Ninh nhìn mái ngói cong cong bị tuyết họa thành một đường mờ nhạt ở phía xa, sâu kín thở dài, hạ màn che. 
Lưu luyến rốt cuộc cũng phải rời đi.
Chân tình… nàng không xứng có được.
Đã từng nguyện cùng quân tay nắm tay đến bạc đầu. 
Cuối cùng đành thất hẹn.
Vĩnh Xương năm thứ mười ba, Cố Du Ninh mang theo ấu đệ, hai nha hoàn cùng một nỗi tương tư rời khỏi Kinh thành. 
Cùng năm đó, ở Tuyên Hóa trấn vùng biên thùy, có một quán rượu mới khai trương, lão bản là một cô nương họ Cố, tướng mạo xinh đẹp, tư dung trác tuyệt, còn có một tay ủ rượu ngon, không người không biết.
Ở thành Tuyên Hóa này, có không ít nam nhân mến mộ nàng. Thế nhưng ngại vì thái độ nàng lạnh nhạt, còn từng nói sẽ không gả ra, những người từng theo đuổi nàng cũng dần dần chết tâm.
Tiếc cho một mỹ nhân như hoa, đáng tiếc lại là một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, cả đời chỉ nghĩ thanh tu, nương nhờ Phật Tổ.
Thế nhưng, có một ngày, Kinh thành tới một vị quan, quyền cao chức trọng, tuấn mỹ vô song, vừa tới liền muốn ghé lại quán rượu nổi danh thành Tuyên Hóa kia. 
Càng khiến mọi người kinh ngạc là, bà chủ Cố trước nay luôn nói nói cười cười, vân đạm phong khinh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vị đại nhân này liền đánh rơi bầu rượu ngon ba tháng mới ủ ra.
Hương rượu tỏa ra bốn phía, mang theo hơi cay trộn lẫn vị ngọt, trộn lẫn vào ký ức xa xôi. 
Dù đã cố chôn giấu, đã cố quên đi, nhưng chỉ cần chàng xuất hiện, những thứ đó sẽ giống như nước lũ, cuồn cuộn ào tới nhấn chìm nàng.
Một lần vô tình có ơn cứu mạng, dăm ba lần vô tình chạm mặt, sơ kiến là lúc có việc cầu người, quen thuộc là khi chịu chàng ơn huệ mà ra sức tu tranh. 
Tình nồng là lúc sớm chiều bên nhau, cùng vượt qua tháng năm trắc trở. Vốn nên có một cái kết viên mãn, đầu gối tay ấp, thiên trường địa cửu.
Đáng tiếc, bởi vì ở giữa có mưu hoa, vốn mang tư tâm tiếp cận chàng, sau cùng hổ thẹn với một tấm chân tình, vì thế mà chia xa.
Tương ngộ là lúc nàng lòng mang tương tư, đem nhớ nhung như tháng năm dài đằng đẵng gửi vào từng chum rượu.
Nàng đã từng từ bỏ, cũng đã từng buông tay, nhưng tương tư càng ủ càng lên men, vừa nhìn thấy chàng liền không kìm nổi, vỡ thành từng mảnh nhỏ, như hương rượu quấn vào lòng, khiến người ta say đến không thể bước ra. 
Lần này, nàng không muốn buông chàng ra nữa, dù là biên thùy xa xôi hay Kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, nàng chỉ muốn cùng chàng nắm tay, từ bình minh bước đến hoàng hôn, tháng tháng năm năm, không bao giờ chia cách. 
***
Cố Du Ninh là Định Quốc Công phủ đích tiểu thư, xuất thân cao quý, mỹ mạo như tiên, từng là nữ nhân được hâm mộ nhất Kinh thành. Thế nhưng, ba năm trước, Quốc Công phủ bị giá họa cấu kết với địch phản quốc, phụ thân chết trận sa trường, ca ca không biết tung tích, mẫu thân vì đau lòng mà qua đời, để lại nàng cùng một đệ đệ thân mang bệnh nặng. Quốc Công phủ người ngã, ngựa đổ, tỷ muội hai người chỉ có thể nương nhờ nhà Nhị thúc. 
Thế nhưng nay đâu bằng xưa, lúc trước những kẻ đối với nàng khom lưng, uốn gối giờ ngoảnh mặt, coi thường. Thân quyến lúc trước còn nói cười vui vẻ, thân mật dắt tay, nay mắt lạnh nhìn đệ đệ nàng bệnh nặng không giúp. 
Thời gian giống như một con dao vô hình, từng chút một mài đi nhuệ khí cùng trái tim của nàng, còn dựng lên một tầng gai nhọn. Nàng đã từng trách cứ, oán giận, không cam lòng tình thân lạnh bạc, lòng người đa đoan. Thế nhưng, bởi vì mong chờ nên mới thất vọng, cảm tình… đến cùng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cố Du Ninh đã từng là một đại tiểu thư anh khí, kiêu ngạo, tóc buộc cao, giương cung giục ngựa, từng kiêu ngạo đánh kẻ theo đuôi. Để rồi vật đổi sao rời, quay đầu lại đã chỉ còn lại một Cố nhị tiểu thư ôn nhu, có lễ, khép mình làm người. Từ ngây thơ không hiểu chuyện tiểu cô nương trở thành thiếu nữ tang thương, lòng mang mưu kế.
Lúc trước cứu người là tiện tay, sau đó vô tình bị tu hú chiếm tổ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao cũng là thân thích, nàng liền y hẹn mà không vạch trần sự thật. Thế nhưng, để cứu đệ đệ, để rửa oan cho cả Định Quốc Công phủ, Cố Du Ninh đành phải tương kế tựu kế, từng bước tiếp cận Cơ Triều Tông. Vốn chỉ muốn dựa chàng để hoàn thành tâm nguyện, không biết từ lúc nào, càng lún càng sâu, cuối cùng mang cả trái tim mình giao ra.
Lòng nàng không trong sạch, tự cảm thấy hổ thẹn với tấm chân tình của chàng. Vì thế đành thất hứa mà rời đi. Nào ngờ đâu, tương tư không chỉ trói chặt nàng mà còn cuốn cả chàng vào trong.
Cơ Triều Tông là tân khoa trạng nguyên năm Vĩnh Xương thứ chín, là Hữu đô ngự sử trẻ tuổi nhất của Đô Sát Viện. Mẫu thân là muội muội ruột của hoàng đế, phụ thân là nhất phẩm An Quốc Công, xuất thân cao quý, lại có một dung mạo như tiên, là lang quân trong mộng của không biết bao nhiêu quý nữ Kinh thành. Chàng và Cố Du Ninh vốn dĩ không có gì giao lưu. Trong ấn tượng của chàng về nàng, duy nhất chỉ có một chữ: đẹp.
Chàng đã từng thấy nàng đánh công tử nhà nào đó rình coi mình, thấy nàng tươi cười xán lạn, thấy nàng nâng đôi mắt đẹp hung hăng trừng người. Có lẽ, bởi vì nàng là người mang cho chàng ấn tượng đầu tiên về cái đẹp, cũng là giấc mộng điên cuồng thời thiếu niên. Thế nên, nhiều năm sau gặp lại, giúp đỡ nàng cũng vì thỏa mãn thói hư tật xấu của bản thân. 
Thế nhưng, sớm chiều ở chung, Cơ Triều Tông lại dần dần bị Cố Du Ninh thu hút. Không phải là giấc mộng niên thiếu lặp lại, mà là một nàng của hiện tại, chân thực, mang theo khói lửa nhân gian, khiến chàng không thể dời tầm mắt. 
Cơ thế tử sinh ra đã mang một khuôn mặt cực kỳ dễ lừa gạt người khác, nhìn thì ôn nhuận như ngọc, cực kỳ quân tử, khiến cho ai cũng nghĩ chàng là người ôn hòa, dễ nói chuyện. Nhưng kỳ thật, từ trong xương cốt chàng là kẻ lạnh nhạt, có lẽ là sinh ra trong thế gia cơ nghiệp trăm năm, đã nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, cũng đã trải qua không biết bao nhiêu âm mưu, quỷ kế. Vốn dĩ, chàng đối với bất kỳ sự vật gì, ngoại trừ gia đình, đều không thể động tình. Duy chỉ đối với Cố nhị tiểu thư kia là ngoại lệ.
Lúc bắt đầu, vốn chỉ vì thỏa mãn bản thân mà coi nàng như sủng vật mà giúp đỡ. Lại không biết từ lúc nào bị nàng quấn lấy, từng bước thỏa hiệp, cuối cùng rơi vào bẫy tình của nàng. Ấy thế mà, thỏ nhỏ nóng nảy biết cắn người, Cố Du Ninh lại dám lừa gạt chàng mà chạy đi mất. Cơ thế tử híp mắt, càng nghĩ càng tức giận, liền đuổi theo.
Ha, người của chàng, dù chết cũng chỉ có thể là của chàng. Cố Du Ninh, nàng chờ đi!
***
Đây là một bộ truyện khá đáng đọc, tính cách nhân vật chính cực kỳ rõ ràng, có chủ kiến, biết tiến biết lùi. Trong xương tủy hai người đều là con cháu thế gia, được dạy dỗ cực kỳ tốt, thế nên luôn có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Tình tiết được xử lý gọn gàng, nhịp nhàng, lúc kể về chuyện xưa thì chầm chậm như mưa phùn tháng ba, lất phất thấm vào lòng người. Khi chuyển cảnh về hiện tại lại giống như gió cát biên thùy, mạnh mẽ, quyết liệt.
Điều đáng tiếc là truyện nghiêng về yếu tố tình cảm, nên các âm mưu, cung đấu không thực sự xuất sắc, chủ yếu để làm nền cho tiến triển tình cảm của cặp đôi chính.
Đây là một câu chuyện có nội hàm lại có tình cảm, nếu bạn thích thịt hầm xương hoặc sườn xào chua ngọt thì xin chúc mừng, đây là nơi dành cho bạn. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ. 

Bình luận